-
Mà suy cho cùng, chuyện đó chẳng can hệ gì với tôi. Tiền bạc với cô ta
hẳn cũng không quan trọng đâu, máy bay đó là của CIA. Tại sao cô ta lại đi
du hý bằng máy bay do một cơ quan chính phủ thuê? Tôi vẫn chưa tìm
được nguyên nhân và chuyện đó vượt quá khả năng của tôi. Tôi cũng đã
liên hệ với tất cả các bệnh viện ở Boston và ngoại vi Boston, tuyệt không
đâu viết về cô Suzie Baker trong số các hồ sơ bệnh án. Giờ là đất diễn của
anh đấy, anh bạn. Mà nếu có muốn soi đường chỉ lối cho tôi thì đừng có
nhìn, công tắc ở cửa phòng tôi đấy.
Andrew rối bời trong lòng sau cuộc trò chuyện với Dolorès. Anh sang
phòng làm việc của mình và hoãn buổi dọn về nhà vào ngày hôm sau. Quan
trọng gì đâu, anh có thể qua đêm tại văn phòng.
7.
Quảng trường Washington, 20 giờ
Arnold Knopf dạo bước trên lối đi chính, liếc mắt dò xét tất cả những
người mà ông chạm mặt trên đường. Một người vô gia cư đang ngủ trên góc
bãi cỏ, giấu mình dưới chiếc chăn cũ kỹ; một nhạc công trôm pét đang ôn
luyện các thang âm dưới một gốc cây; những người dẫn chó đi dạo gặp
những kẻ nghiện thuốc cô đơn; hai cô cậu học trò ngồi trên gờ đài phun
nước mà hôn nhau đắm đuối; một họa sĩ ngồi trước giá vẽ đang phác họa
nên một thế giới màu sắc dưới ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ ngọn đèn đường và
một người đàn ông, hai tay giơ lên trời, chất vấn Đấng Tối Cao.
Suzie chờ ông trên một băng ghế, ánh mắt vô định.