Gió Đông Bắc đang thôi vào thành phố, cuốn theo trong từng luồng lạnh
buốt những cuộn hơi nước thoát ra từ các miệng cống. Andrew dựng cổ áo
lên và bắt đầu bước đi trong màn đêm giá buốt. Anh vẫy một chiếc taxi trên
đường Hudson và xuống xe trước tòa soạn.
Cuộc họp chốt cho ấn bản đầu tiên của buổi sáng đã kết thúc từ lâu, để
lại phòng biên tập trống trải. Andrew chìa thẻ của anh cho người gác đêm
và lên tầng. Anh đang bước về phía bàn làm việc của mình thì nhìn thấy thẻ
phóng viên của Freddy Olson, bị kẹt dưới bánh lăn của chiếc ghế xoay.
Chắc là nó bị rơi ra từ túi quần sau. Andrew nhặt nó lên và thẻ ngay vào
máy hủy tài liệu. Anh ấn nút và nhìn chiếc thẻ biến mất dần trong khe máy
cùng tiếng lạo xạo của giấy rách khiến anh thấy vui tai. Rồi anh ngồi xuống
trước màn hình máy tính.
Andrew nhanh chóng tìm được lại lịch của hai chiếc máy bay đã tan xác
trên ngọn núi kia và sự trùng hợp của hai vụ tai nạn khiến anh đặt câu hỏi.
Suzie đã tâm sự với anh là cô đi leo núi vào tháng Giêng, đúng một dịp kỷ
niệm. Andrew viết vào sổ tay tên chiếc Kanchenjunga và điểm đến cuối
cùng mà nó không bao giờ tới được. Rồi anh viết một thư yêu cầu theo
đúng mẫu tới công ty hàng không để xin danh sách phi hành đoàn.
Lúc này là 5h sáng tại New York, 15h 30 phút tại New Delhi. Ít phút sau,
anh nhận được phúc đáp với yêu cầu anh chuyển cho họ bản copy thẻ
phóng viên và lý do cho lời thỉnh cầu, anh đã làm theo ngay lập tức.
Andrew chờ trước màn hình máy tính, nhưng người liên lạc với anh hẳn đã
đi xin chỉ thị từ cấp trên. Anh nhìn đồng hồ, do dự và rốt cuộc đã nhấc điện
thoại lên.
Dolorès Salazar dường như không còn bất ngờ với chuyện bị dựng dậy
khi trời còn chưa sáng vì một cuộc gọi từ Andrew.