MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 20

Khi Shamir thông báo cho cô biết rằng cô đã đủ sức đối mặt với núi non

và rằng khi hè tới, anh sẽ đưa cô đi leo ngọn núi cao nhất bang Colorado,
Suzie đã sung sướng đến mức mời luôn Shamir một bữa ăn tối.

Ngoài một vài lần cùng chia sẻ bữa ăn nhanh trong những ngày luyện

tập, đó là lần đầu tiên hai người ăn tối cùng nhau, mặt đối mặt. Suốt buổi tối
hôm đó, trong khi Shamir tâm sự về cuộc đời mình, chuyến đi của cha mẹ
anh tới châu Mỹ, cuộc sống khiêm nhường của họ, những hy sinh mà họ
thuận tình chấp nhận để anh tiếp tục học hành, thì Suzie, hầu như chẳng tiết
lộ gì về cuộc đời mình, có chăng chỉ là chuyện cô đang sống tại Boston và
mỗi cuối tuần đều tới đây rèn luyện với anh, đã thông báo cô có ý định năm
tới sẽ đi leo Mont- Blanc.

Leo Mont- Blanc, Shamir từng làm việc này trong một chuyến du lịch

châu Âu mà anh đã có thể tự thưởng cho mình nhờ giành giải trong một kỳ
thi hồi đầu đại học nhiều năm về trước. Nhưng ngọn núi ấy không muốn
chấp nhận nhóm của anh và anh đành phải quay lại, khi chỉ cách đích có vài
giờ leo. Đến giờ Shamir vẫn cảm thấy một nỗi thất vọng cay đắng vì chuyện
đó, tự an ủi rằng anh và các bạn đồng hành đã trở về an toàn, lành lặn.
Mont- Blanc chẳng hiếm lần đánh cắp mạng sống của những con người
không biết từ bỏ.

-

Khi anh nói về ngọn núi, nghe cứ như nó có một linh hồn ấy. Cô nói với

anh vào cuối bữa.

-

Mọi nhà leo núi đều nghĩ như thế, và tôi hy vọng rằng cô cũng như thế, từ

nay trở đi.

-

Anh sẽ quay lại đó chứ?

-

Có chứ, nếu một ngày nào đó tôi có đủ điều kiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.