MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 228

-

Tôi rất tiếc, xin lỗi, cô nói.

-

Cái thứ đồ ăn gói kín trong ni long ấy, ai mà biết họ cho gì vào bên trong.

- Ban đầu, Suzie thều thào đến khó nghe, tôi tỉnh dậy mà nghĩ rằng đó

chỉ là một cơn ác mộng, rằng anh ấy đã thức dậy trước tôi, và tôi sẽ tìm thấy
anh ấy trong bếp. Tôi luôn mở mắt trước anh ấy, nhưng tôi cứ vờ như vẫn
đang ngủ để chờ anh ấy làm bữa sáng cho mình. Khi ấm nước réo lên, tôi
biết mình chỉ còn việc ngồi vào bàn ăn. Tôi là người lười biếng. Những
tháng đầu tiên sau khi anh ấy mất, tôi thay đồ và suốt cả ngày cứ đi lang
thang mà chẳng có một ý niệm về nơi mình sẽ đến. Có khi tôi vào siêu thị,
đẩy xe đi hết các gian hàng mà chẳng mua gì. Tôi nhìn ngắm mọi người và
tôi ao ước như họ. Khi anh nhớ người anh yêu, ngày như dài vô tận.

\

©DTV

\

Andrew mở hé cửa kính chỗ anh ngồi và chỉnh gương chiếu hậu, cân

nhắc điều muốn nói.

-

Sau khi ra viện, rốt cuộc anh cũng lên tiếng, tôi thường đến dưới cửa sổ

nhà Valérie suốt cả buổi chiều. Tôi cứ ở đó, ngồi trên ghế băng suốt hàng
giờ đồng hồ, chằm chằm nhìn cánh cửa ra vào tòa nhà ấy.

-

Cô ấy chưa một lần bắt gặp anh sao?

-

Không, không có nguy cơ ấy đâu, cô ấy chuyển nhà rồi. Hai chúng ta

thành một đội hay ho đấy chứ.

Suzie vẫn lặng im, chăm chú quan sát cơn bão đang tiến về phía họ.

Chiếc xe trượt ngang khi bắt vào một ngã rẽ. Andrew rời chân ga nhưng
chiếc xe Ford vẫn tiếp tục trượt dài trước khi đâm sầm vào một đống tuyết,
khiến cú va chạm bớt nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.