-
Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy phụ nữ ở trần.
-
Thế điều đó tác động tới anh à? Cô vừa thì thầm vừa luồn tay vào trong
chăn.
Bàn tay cô lên xuống chầm chậm, nắm chặt dương vật của Andrew, cổ
họng anh nghẹn lại không thốt ra được lời nào. Cô làm tiếp, cho đến khi
khoái lạc ập đến. Đến lượt mình, anh cũng muốn dâng tặng lạc thú cho cô
và quay sang hôn lên ngực cô, nhưng cô khẽ đẩy anh ra và tắt đèn ngủ.
-
Tôi không thể, cô lẩm bẩm, vẫn chưa.
Rồi, cô nép sát vào anh và nhắm mắt lại.
Andrew vẫn mở to mắt, cái nhìn găm chặt lên trần nhà và nín thở. Phần
bụng dưới của anh dính chặt vào chăn khiến anh cảm giác khó chịu. Cảm
giác về một sai lầm mắc phải, về một tội lỗi nho nhỏ mà anh không biết
cưỡng lại cách nào và là thứ, sau khi hưng phấn qua đi, khiến anh lúc này
có cảm giác mình thật tồi tệ.
Hơi thở của Suzie dịu dần. Andrew đứng dậy và đi về phía chiếc tủ nhỏ
đặt dưới giá treo tivi. Anh mở tủ, nhìn những chai rượu lóe sáng dưới ánh
đèn với vẻ thèm thuồng rồi đóng cửa tủ lại.
Anh vào phòng tắm và dựa người vào cửa sổ. Cơn bão tuyết đang quét
qua các cánh đồng trải dài quá cả đường chân trời giờ đã không còn đoán
biết nổi. một đông cơ gió đã han gỉ quay cọt kẹt trên trục, phần mái của một
nhà kho kêu lạch xạch theo từng cơn gió táp, một con bù nhìn héo hắt với
dáng vẻ của một vũ công gầy đét dường như đang muốn kết lại một điệu
lượn mà bất thành. New York xa thật xa, Andrew tư lự, nhưng nước Mỹ của
tuổi thơ anh vẫn đó, nguyên vẹn trong những vùng hiu quạnh như thế này,