MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 246

Họ ngược lên một con đường ngoằn ngoèo xuyên qua khu rừng, và trên

bầu trời mờ đục báo hiệu một cơn mưa tuyết sắp tới dần hiện lên phần chân
một ống khói bằng đá xám, xám như màu đất sét phơi khô.

-

Lối này, Elliott Broody lên tiếng khi tới một ngã ba trước một căn lán lụp

xụp. Cứ đi thẳng theo đường này sẽ tới một bãi cát nhỏ rất đẹp. Bà cô rất
thích tới đó đi dạo khi mặt trời lặn, nhưng chưa đến mùa. Còn vài bước nữa
là tới nơi thôi, ông chủ tiệm tạp hóa nói thêm.

Và phía sau một hàng rào toàn thông trắng, Suzie và Andrew nhận ra

một ngôi nhà đang im lìm say ngủ.

-

Đây là nhà nghỉ của bà cô, Elliott Broody thông báo. Cả hòn đảo này là

của bà ấy, và bây giờ, tôi đoán nó thuộc về cô.

-

Tôi không hiểu, Suzie nói.

-

Thời đó, còn có một sân bay nhỏ ở phía Bắc làng. Hai tuần một lần, vào

thứ Sáu, và cô lại lái một chiếc Piper Cherokee hạ cánh xuống sân bay đó.
Bà ấy ở đây đến hết cuối tuần rồi lại đi khỏi vào thứ Hai. Bố tôi là người
trông nom ngôi nhà, hồi đó tôi mười sáu tuổi, tôi thường phụ giúp bố. Ngôi
nhà không còn được sử dụng từ cuối mùa hè năm 1966. Một năm sau khi bà
cô mất tích, chồng bà ấy đến thăm nhà tôi. Chúng tôi chưa bao giờ nhìn
thấy ông ấy vì nhiều lẽ đã rõ. Ông ấy nói là tha thiết mong ngôi nhà này vẫn
thuộc sở hữu của gia đình. Đó là tài sản duy nhất thuộc về vợ ông ấy mà
không bị Nhà nước tịch thu.Ông ấy giải thích với chúng tôi rằng đứng tên
chủ sở hữu căn nhà là một công ty nên người ta không thể tịch biên nó
được. Tóm lại, chuyện đó không liên quan gì tới chúng tôi, mọi chuyện đã
đủ đau buồn và phiền phức nên chúng tôi cũng chẳng đặt câu hỏi. Hằng
tháng, chúng tôi vẫn nhận được tiền chuyển khoản để trông nom nhà cửa và
lau chùi đồ đạc. Khi bố tôi mất, tôi là người kế tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.