MẠNH HƠN SỢ HÃI - Trang 28

Suzie nhìn về phía trước mặt. Quang cảnh đột ngột phô bày vừa đẹp đẽ

vừa đáng sợ. Cách đó vài mét, một vòm mái toàn băng nhô ra phía trên một
vực thẳm có các vách lấp lánh sáng.

-

Đó là một giếng vực thẳm, Shamir vừa hổn hển nói vừa trỏ tay lên phía

trên khe. Một giếng nước tự nhiên nối liền một khe núi với một vực ngầm.
Chu vi của nó hẹp, hẳn là chúng ta có thể leo nó theo như cách leo ống
khói.

Thế là anh chỉ cho cô thấy con đường mà với anh là khả thi. Độ dốc lớn,

nhưng từ giờ cho tới một đến hai tiếng nữa, ánh nắng hẳn sẽ làm băng bớt
cứng và móc sắt của họ có thể găm vào được. Năm mươi hay là sáu mươi
mét, khó mà ước lượng được độ cao ngăn cách họ với miệng khe núi,
nhưng nếu họ leo lên được đoạn sườn treo mà họ đã nhận ra, thì đoạn khe
phía trên khá hẹp, đủ để họ có thể leo lên bằng cách dùng lưng áp vào vách,
đồng thời đẩy chân lên.

-

Thế vai anh sao rồi? Suzie hỏi.

-

Vẫn đau ở mức chịu đựng được. Dù sao, đây là cơ may duy nhất của

chúng ta, leo qua đường khe núi kia thì không thể được. Trong lúc chờ đợi,
phải tìm lại gậy cuốc thôi.

-

Thế nếu chúng ta tiến vào trong hang động, biết đâu còn một lối ra khác

thì sao?

-

Mùa này thì không có đâu. Ngay cả khi có một dòng sông ngầm chảy qua

đây thì nước cũng sẽ đóng băng. Lối thoát hiểm duy nhất là theo phương
thẳng đứng của giếng vực thẳm này. Chúng ta không thể bắt đầu ngay hôm
nay được. Cần phải mất ít nhất năm tiếng đồng hồ để leo, anh cho là lúc này
chúng ta có nhiều nhất là hai tiếng trước khi mặt trời sang sườn núi bên kia,
mà trong bóng tối thì không thể leo qua nổi đâu. Cứ lấy lại sức rồi đi tìm đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.