Mạnh Diên Châu đột nhiên vui vẻ lên, nhìn ánh mắt mong chờ của cô mà
hướng về phía xa hét lên, “Tôi ghét học tập, ghét đi học, ghét mỗi ngày làm
từng bước……”
Nghê Thiên Ngữ yên vị ngồi một bên nhìn anh, đôi tay cô để đằng sau
chống thân thể mình, mang nụ cười nhẹ nhõm. Đã từng có một thời gian rất
dài, cô nghĩ rằng sự tồn tại của mình là một sai lầm, cho nên đến nơi này,
nhưng cô không nhảy xuống, mà là mượn những đám cỏ này, bò ở dưới, rốt
cuộc cô bò xuống dưới, phát hiện ở dưới có một đường nhỏ nối thẳng phía
trên, hơn nữa đường mặc dù cong một chút, nhưng không chút nào xoay
mình. Cô đột nhiên cảm thấy, có lúc chúng ta thấy là núi cao, đối với người
khác chỉ là đồi, cuộc sống cho tới bây giờ cũng sẽ không có bước đường
cùng, chỉ nhìn bạn đối đãi nó thế nào. Bạn cảm thấy nó như trời sập, nó có
thể ép vỡ mình,hay bạn cảm thấy nó nhỏ bé như bụi mù, nó còn không đáng
để nhắc tới.
Mạnh Diên Châu xoay người nhìn cô, “Cuối tuần cô dạy thêm cho tôi
chứ?”
Cô gật đầu một cái, “Loại học sinh coi tiền như rác như anh khó gặp, dĩ
nhiên không thể bỏ qua.”
Mạnh Diên Chây không ưỡn ẹo xoay người nhìn phương xa, anh không
nghĩ rằng, có một ngày anh kêu tên của cô không biết bao nhiêu lần, cho dù
âm thanh đã khàn, cô vẫn không xuất hiện.