MAO TRẠCH ĐÔNG - NGÀN NĂM CÔNG TỘI - Trang 198

Nixon tại sân bay, trong đó Nixon tươi cười chìa tay phải ra, bước
tới phía Chu. Đến lúc này, 800 triệu dân Trung Quốc mới trấn tĩnh
lại từ nỗi kinh hoàng bởi vụ Lâm Bưu. Đọc báo chí hôm đó, người
ta cảm thấy niềm tự hào của Thiên triều đại quốc. Cường quốc
hàng đầu thế giới không thừa nhận Trung Quốc đã 25 năm, nay
Tổng thống của họ đến Bắc Kinh, như sang triều kiến vậy. Nhân
dân Trung Quốc đã đứng lên rồi, tình cảm của dân chúng hôm ấy
thật là mãnh liệt. Lâm Bưu là cái thá gì? Bỏ chạy cũng được, chết
khi máy bay rơi cũng được, chẳng liên quan gì đến đại cục. Chúng
ta có Mao Chủ tịch, có Chu Thủ tướng, có hai người này là nhân
dân Trung Quốc có chỗ dựa rồi.

Thông qua chuyến thăm của Nixon, trên mức độ rất lớn, Mao đã

khôn khéo khôi phục thanh danh cho mình. Một nhà nghiên cứu
nhận xét sắc bén: Mao mời Nixon thăm Trung Quốc “phản ánh nhu
cầu đối nội của ông ta”.

Trong, khi Nixon thăm thú Cố Cung, Trường Thành, Hàng Châu,

Kiều Quán Hoa và Kissinger cân nhắc từng câu chữ cho bản thông
cáo chung Trung-Mỹ. Vấn đề khó nhất là eo biển Đài Loan, lập
trường hai bên đối lập gay gắt. Trung Quốc dứt khoát không
nhượng bộ trong lập trường 3 điểm:

Chính phủ CHND Trung Hoa là chính phủ hợp pháp duy nhất

của Trung Quốc, giải phóng Đài Loan là công việc nội bộ của
Trung Quốc, quân Mỹ phải rút khỏi Đài Loan. Lập trường cơ bản
của Mỹ là không thể vừa bắt đầu quan hệ với Bắc Kinh đã bỏ rơi
Đài Bắc.

Xoay đi, xoay lại vẫn vấp phải khái niệm phía Trung Quốc

không thể đồng ý là hai nước Trung Hoa, hoặc một Trung Quốc
một Đài Loan, hoặc một Trung Quốc hai chính phủ. Cuối tùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.