MARIE CURIE MỘT ĐỜI HY SINH CHO KHOA HỌC - Trang 294

CHƯƠNG XXVII

NHIỆM VỤ ĐÃ XONG

Nhiều lúc Ma-ri nói đến cái chết của mình. Bà bàn luận về hiện

tượng không tránh được này một cách bình thản, và nói đến những hậu quả
thiết thực của nó không chút xao xuyến:

– Cố nhiên là tôi không thể sống được nhiều năm nữa.

Hoặc:

– Tôi lo ngại số phận của Viện Ra-đi-om sau khi tôi chết.

Thực ra trong lòng Ma-ri không hề bình thản cam chịu số mệnh. Với

tất cả bản năng của mình, Ma-ri đẩy xa cái ý nghĩ kết thúc. Những người
khâm phục Ma-ri thường nghĩ rằng bà đã có một cuộc sống không gì sánh
tày. Nhưng đối với Ma-ri, cuộc sống đó nào có đáng kể chi so với sự nghiệp
đang tiến hành.

Ba mươi năm trước đây, như linh cảm trước cái chết do ngẫu nhiên

đưa lại, Pi-e Qui-ri cũng đã lao vào công việc với một nhiệt tình bi thảm.
Nay lại đến lượt Ma-ri thách thức với thần chết. Như để chống lại cuộc tấn
công mà bà thấy trước, Ma-ri nôn nóng dựng lên một bức tường kế hoạch và
nhiệm vụ, bất chấp sự mệt nhọc ngày một tăng, bất chấp các bệnh mãn tính
đang đày đọa mình: mắt kém, tai ù, thấp khớp bả vai.

Những cái đó có nghĩa lý gì? Còn nhiều việc khác quan trọng hơn.

Ma-ri mới cho xây một nhà máy khai thác Ra-đi từ các quặng phóng xạ. Bà
đã từng ao ước nó từ lâu và giờ đây đang làm ở đó những thí nghiệm đầu
tiên đầy hào hứng. Bà còn bận về quyển sách mà sau khi bà chết đi, sẽ không
ai làm được. Rồi công việc về nhóm Ac-ti-ni chưa tiến được bao nhiêu, sau
đó lại còn phải nghiên cứu cấu trúc tinh vi của tia an-pha. Sáng dậy sớm, tất
bật đến phòng thí nghiệm, tối ăn xong lại quay về phòng thí nghiệm…

Bà làm việc một cách vội vã khác thường – và với một sự thiếu thận

trọng đối với bản thân đã thành nếp, bà vẫn xem thường những điều chú ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.