Acton tự trấn tỉnh lại để nói những điều trong tâm trí của mình. “Hãy nhẹ
nàng với cô ấy, thưa ông. Cô ấy đã bị một cú khá hoảng sợ. Ý tôi là một cú
chấn động khá lớn. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy bị tổn thương trong
đường lối nào mà đáng kể, ít nhất là trong cung cách mà tôi có thể thấy
được.”
“Tôi tưởng cậu nói cô ấy không hề hấn gì?”
“Đúng là vậy!”Acton vội vàng trả lời. “Nhưng cô ấy đã bị một cú va chạm
vào đầu và có hành vi hơi là lạ.”
Jack giờ đã thực sự cảnh giác liền tiến đến bậc thềm đi vào tiền sảnh khách
sạn và, mặc dù phải vác chiếc va li da, đã phóng lên hai bậc thang từng
bước một.
Một bộ binh đang lượn lờ ngay bên trong cánh cửa. Jack đã không lãng phí
thời gian liền yêu cầu ông ta dẫn đường đến phòng của bá tước phu nhân
Raleigh. Người bộ binh là một người đàn ông cao tuổi theo trường phái
khắc kỉ, đã không thể nhiện dấu hiệu cho thấy yêu cầu ấy có gì kỳ lạ bởi nó
được yêu cầu từ phu quân của nàng, người mà có một ngôi nhà sang trọng
tại thị trấn để tùy thời sử dụng mà chỉ cách vài bước đường bộ đến khách
sạn. Ông trả lời với thái độ vô tư của một người đã nhìn thấy tất cả mọi thứ
và không có gì để ngạc nhiên.
“Dãy phòng của ông ở trên lầu, thưa ngài,” ông trả lời. “Nếu ông sẳn lòng
bước theo tôi.”
Dãy phòng. Jack đã không chắc chắn phải nghĩ gì về điều này, nhưng một
tiền sảnh khách sạn không phải là nơi để thể hiện vẻ mịt mù không biết gì
của chàng. Từ khóe mắt của mình, chàng bắt gặp bóng dáng của những
người quen biết, những người mà theo quá trình bình thường thì chàng đã