“Và nếu không?”
“Đừng lo lắng, Jack. Em sẽ nghĩ ra cách mà.”
Chàng vỗ nhẹ vào tay nàng. “Chúng ta sẽ cùng nghĩ ra cách.”
Đó là một căn phòng nhỏ trên gác xép, nhưng khi họ đã được đưa vào xem,
hành vi của Alice cư xử như thể nó là một cung điện.
“Tôi không phải chia sẻ nó với bất cứ ai?” Cô ta hỏi bà chủ. Cô ngồi thử lên
giường, và nhún người lên xuống trên tấm nệm.
Bà Mann lắc đầu. “Không, cô gái đáng yêu. Tôi thích người thuê của tôi
được thoải mái, bằng không họ sẽ tìm mướn phòng ở các nới khác.” Bà
nhìn Ellie. “Cô đã có quyết định muốn làm gì với căn phòng tại tầng hầm
của cô chưa?”
Jack tập trung nhìn vào một vệt dơ trên đôi ủng của mình.
Ellie đã không phải suy nghĩ về câu trả lời của nàng. Câu trả lời là ngược lại
những gì nàng đã nói vào tuần trước. “Tôi sẽ không mướn nữa. Vâng, hiện
giờ tôi không còn cần chúng nữa, phải không?”
Nụ cười sáng chói của Jack khiến nàng gần như lòa mắt. “Có lẽ Alice có thể
có chúng,” chàng nói.
Bà Mann lưỡng lự. “Sau khi vụ xâm nhập, tôi đã quyết định chỉ để cho nam
nhân mướn căn phòng đó thôi. Tôi sẽ không được thanh thản trong lòng nếu
một trong các cô mướn nhà của tôi phải đối mặt với kẻ trộm, sau vụ đó thì
không thể nào.” Bà nói với Alice: “Chuyện sẽ khác nếu có ông Travers ở
đây. Khi nào chồng cô sẽ dọn đến với cô?”