Một ánh nhìn từ Jack đã giữ Ellie im lặng. Chàng đã cảnh cáo trước với
nàng rằng mặc dù Alice cần giúp đỡ, cô ấy không cần một người để làm tất
cả mọi việc cho cô [champion: tay vô địch]. Cô ta có khả năng để tự trả lời.
Alice trao cho bà chủ nhà môt ánh mắt trong sáng. “Anh ấy đã đi lên phía
bắc để tìm việc làm. Khi anh ấy tìm được việc, anh ấy sẽ quay lại với tôi.”
Cô ta liếm ướt đôi môi của mình. “Cả tôi và em bé của tôi.”
Sau một khoảng im lặng, đôi má hồng hào của bà Mann dúm lại thành một
cười rất lớn. “Cô nói một em bé? Vậy thì chúng ta phải chăm sóc thật tốt
cho hai người và phải khiến cô khá bận rộn để không còn thời gian để mà
buồn khổ.”
Bọn họ để lại Alice trong nhà bếp để giúp bà Mann may vá và là quần áo
trong khi Jack và Ellie xuống tầng hầm để kiểm kê các món đồ nội thất mà
nàng muốn giữ lại. Jack thu lấy chiếc chìa từ tay nàng để mở khóa cửa.
Chàng bước vào trước, nhìn quanh, sau đó đưa nàng vào bên trong.
Nàng có vẻ vui thú. “Em không phải là bất lực,” nàng nói. “Tại sao các quý
ông luôn luôn mở cửa cho phụ nữ như thể chúng tôi không biết làm thế nào
để sử dụng một chiếc chìa?”
“Phép lịch sự,” chàng đáp. “Đã được nhồi vào chúng tôi khi chúng tôi vẫn
còn là các cậu bé. Và đôi khi cẩn thận thì tốt hơn, như em đã nên biết.”
“Anh nghĩ em có thể quên đi cái đêm ấy sao? Không bao giờ! Hiện giờ em
đãng trang bị vũ khí và thật nguy hiểm.” Nàng mò vào túi áo khoác và
mang ra một vật gì đó sáng bóng và màu bàn bạc.
Chàng ngớ ngẩn nhìn. “Cái đó là cái quái gì?”