MARTIN EDEN - Trang 167

"Chúng mày ơi, đây không phải là để đánh nhau nữa, đây là giết nhau, phải
ngăn chúng nó lại."

Nhưng không đứa nào ngăn lại cả, và gã sung sướng đấm tiếp, đấm

một cách mệt mỏi, đấm liên miên không ngớt chỉ bằng một tay, cứ nện
xuống một cái gì đẫm máu trước mặt gã, không phải là một bộ mặt nữa, mà
là một cái gì khủng khiếp, một vật không tên, lắc lư, ghê tởm, rền rĩ, nó cứ
đứng ở trước con mắt đã hoa lên của gã, cứ đứng đó không đi. Gã lại đấm
tiếp, đấm tiếp, chậm hơn, chậm hơn: chút sức lực cuối cùng của gã vừa ứa
ra hết, qua hàng bao thế kỷ qua bao chặng thời gian dài vô tận, chỉ mờ mờ,
gã cũng thấy cái vật không tên kia khuỵu dần chầm chậm xuống cái sàn gỗ
gồ ghề của mặt cầu. Lát sau, gã đứng cúi mình trên vật đó, lảo đảo lắc lư
trên đôi chân run run, nắm lấy không khí để đứng cho vững, và nói bằng
một giọng mà chính gã cũng không nhận ra nữa.

"Mày có muốn nữa không? Nói đi, mày có muốn nữa không?

Gã cứ nói đi nói lại mãi mỗi câu đó - hỏi, thúc giục, đe dọa để xem nó

có muốn nữa không - trong khi đó gã cảm thấy mấy đứa bạn đặt tay lên
người gã, vỗ vào lưng gã, cố khoác áo cho gã. Rồi như có một tấm màn đen
kịt, quên lãng ào tới.

Chiếc đồng hồ báo thức để trên bàn reo lên, nhưng Martin Eden đầu

vẫn gục trong hai cánh tay, không nghe thấy. Gã không nghe thấy gì cả. Gã
không nghĩ gì cả. Gã hoàn toàn sống lại cuộc sống cũ đến nỗi gã mê lịm đi
như gã đã từng mê lịm mấy năm trước đây ở Cầu Phố Tám. Hoàn toàn
trong giây phút dài dặc, tấm màn đen quên lãng bao trùm lấy gã. Rồi như
một người từ cõi chết trở về, gã vùng đứng lên, mắt bốc lửa, mồ hôi toát ra
đầm đìa cả mặt, gã thét lớn:

"Tao đã đánh gục được mày, thằng Mặt phó mát kia! Tao đã mất mười

một năm trời, nhưng tao đã đánh gục được mày!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.