MARTIN EDEN - Trang 177

"Còn tớ bỏ nghề này là thất nghiệp," Joe trả lời nghiêm trang. "Tớ

chẳng biết làm cái gì ngoài nghề thợ giặt."

"Cậu thạo nghề lắm!"

"Phải thế thôi, tớ bắt đầu đi làm từ năm mười một tuổi ở Contra Costa,

vùng Oakland, đứng máy ép. Đã mười tám năm rồi, và từ đó đến giờ tớ chả
làm nghề gì khác. Nhưng quả thật công việc ở đây là gay nhất. Đáng lý ít
nhất cũng phải có thêm một người nữa. Đêm mai chúng mình lại phải làm
thôi. Đêm thứ tư là bao giờ cũng phải cho máy chạy - rồi lại cổ cồn, măng-
sét."

Martin để chuông báo thức, ngồi vào bàn và mở Fiske ra. Gã không

đọc hết chương đầu. Những dòng chữ mờ đi ríu vào nhau, đầu gã gà gật.
Gã đứng lên, đi đi lại lại, lấy tay ôm vào đầu một cách điên dại, nhưng gã
cũng không thể thắng nổi giấc ngủ đè trĩu lên gã. Gã dựng quyển sách lên
trước mặt, lấy ngón tay vành mắt ra, nhưng gã vẫn cứ ngủ thiếp đi với đôi
mắt mở to. Gã đành phải đầu hàng và hầu như không biết mình làm gì nữa,
gã cởi quần áo trèo lên giường. Gã ngủ bảy tiếng liền, một giấc ngủ nặng
nề như của thú vật, gã bừng tỉnh khi tiếng chuông báo thức réo lên, và vẫn
còn cảm thấy chưa đủ.

"Có đọc được nhiều không?" Joe hỏi.

Martin lắc đầu.

"Cứ yên trí. Tối hôm nay cho máy chạy, nhưng thứ Năm ta sẽ nghỉ từ

sáu giờ. Như thế cậu có thì giờ đấy."

Hôm nay Martin giặt đồ len, bằng tay, trong một chiếc chậu lớn đầy xà

phòng mềm, với một cái máy là, là một cái trục bánh xe, buộc vào một cái
cần, cần này lại nối vào một cái sào có nhíp ở bên trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.