MARTIN EDEN - Trang 178

"Sáng kiến của tớ đấy." Joe kiêu hãnh nói, "mạnh hơn là dùng bàn giặt

và tay nhiều và hơn nữa, ít nhất cũng bớt được mỗi tuần mười lăm phút.
Mà mười lăm phút trong cái địa ngục này không phải là chuyện chơi."

Cách xếp cổ cồn và măng-sét đưa vào máy ép cũng là sáng kiến của

Joe. Đêm ấy, trong khi hai người làm việc dưới ánh đèn điện, Joe đã giải
thích cho gã rõ.

"Các hiệu khác không làm theo kiểu này, chỉ có ở đây thôi. Nhờ đó mà

cứ chiều thứ bảy là ba giờ đã được nghỉ rồi. Chỉ hơn nhau ở cái chỗ là biết
cách làm. Phải đốt cho đủ sức nóng, đủ sức ép, và phải đưa chúng vào ba
lần. Cậu cứ nhìn đây này... " Joe giơ cao một cái măng-sét lên. "Dùng tay
hay dùng máy cũng chẳng bằng thế này được!"

Thứ Năm, Joe như phát điên lên. Lại có thêm một đống những "bộ đồ

cầu kỳ" của các bà các cô đem giặt.

Joe nói lớn:

"Ông thì bỏ mặc. Không chịu được nữa. Bỏ mặc xác nó đấy. Làm việc

suốt cả tuần như một tên nô lệ, giành từng phút một, thế mà nó lại tống
thêm vào cho ông một đống quần áo thế này. Tớ sẽ nói cho thằng Hà-lan
béo phị ấy biết tớ nghĩ gì về nó. Tớ không nói bằng tiếng Pháp đâu nhé. Cái
tiếng Mỹ thông thường cũng đủ tốt cho tớ rồi. Cái thằng khốn kiếp lại tống
thêm cho mình một đống quần áo thế kia cơ chứ?"

Nhưng rồi anh thay đổi ý kiến, đầu hàng số phận. Và nói ngay:

"Chúng ta phải làm việc đêm nay thôi."

Đêm hôm đó, Martin không đọc gì cả. Suốt tuần gã không rờ đến tờ

báo hàng ngày; mà đối với gã kể cũng lạ, gã không muốn đọc một tờ báo
nào cả. Gã không quan tâm đến tin tức. Gã quá mệt, quá rã rời, không còn
thiết đến bất cứ cái gì, tuy gã đã định chiều thứ bảy nếu ba giờ mà xong
việc, gã sẽ đạp xe đi Oakland. Bảy mươi dặm đường đi, và bảy mươi dặm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.