MARTIN EDEN - Trang 214

những giấc mơ, nó làm yếu đi những quyết tâm, và làm mờ đi nét mặt của
đạo đức và lý trí với màn sương tím ngắt. Martin cảm thấy người mềm đi,
tan ra, thỉnh thoảng những tia lửa ấm dâng lên trong lòng gã. Đầu gã gần
đầu nàng quá, khi những làn gió nhẹ như những bóng ma lang thang thổi
động tóc nàng cho nó ve vuốt mặt gã, thì những trang sách in cũng rung
rinh trước mặt gã.

"Tôi tin rằng anh đọc mà không hiểu một chữ mình đang đọc," nàng

nói khi thấy gã quên mất không biết là mình đọc tới đâu.

Gã nhìn nàng với cặp mắt bốc lửa, đang lúng túng thì một câu trả lời

đến kịp.

"Tôi tin rằng cô cũng không hiểu nốt. Bài thơ cuối cùng vừa đọc nói gì

nào?"

"Tôi cũng không biết," nàng cười thánh thiện. "Tôi quên mất rồi. Thôi

ta đừng đọc nữa. Hôm nay trời đẹp quá."

"Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta đến đồi này trong một thời gian,"

gã nói nghiêm trang. "Có cơn bão đang nổi lên ở phía chân trời."

Cuốn sách tuột khỏi tay gã rơi xuống đất. Họ ngồi không, yên lặng,

nhìn về phía vịnh đang ngủ say, mắt mơ màng không nhìn thấy gì hết. Ruth
liếc nhìn cái cổ của gã. Nàng không tựa người vào người gã. Nàng đang bị
một sức mạnh, vượt ra khỏi ý chí của nàng, mạnh hơn cả sức hút của trái
đất, mạnh như định mệnh, kéo nàng đi. Chỉ có một ly thôi là tựa được vào,
dù nàng không muốn nàng vẫn cứ tựa vào người gã. Vai nàng chạm nhẹ vai
gã như một con bướm chạm vào bông hoa, và vai gã cũng nhẹ chạm vào
vai nàng. Nàng cảm thấy vai gã ép vào vai nàng; và gã rùng mình. Đây là
lúc nàng phải nhích ra, nhưng nàng đã thành một người máy rồi. Hành
động của nàng vượt ra khỏi sự kiềm chế của lý trí - nàng cũng không hề
nghĩ đến kiềm chế, đến lý trí trong giây phút điên cuồng mê ly đang choán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.