anh ta nói nên chụp ảnh ông ngay trước khi mặt trời xuống thấp hơn. Rồi
chúng tôi sẽ xin phỏng vấn sau."
"Một nhà nhiếp ảnh," Brissenden nói, có vẻ trầm ngâm. "Martin, cho
nó mấy quả! Cho nó mấy quả!"
Martin trả lời:
"Mình cho rằng mình đã già rồi. Mình biết rằng nện cho nó là đúng,
nhưng mình thực không đành lòng. Xem ra chẳng cần thiết."
"Thì vì mẹ nó!" Brissenden giục.
"Nên suy nghĩ xem đã," Martin trả lời. "Nhưng mình thấy hình như
không đáng để mình phải mệt người. Cậu thấy đấy, cũng cần phải có nghị
lực mới đánh được người chứ? Vả lại, để làm gì?"
"Đúng đấy! Nên làm như vậy." Anh chàng ký giả nói, vẻ bình tĩnh,
mặc dù anh ta đã bắt đầu nhìn ra cửa một cách lo lắng.
"Nhưng không một lời nào hắn viết là đúng sự thật cả," Martin tiếp tục
nói riêng với Brissenden.
"Xin ông hiểu cho, đó là cách mô tả đại thể," anh chàng ký giả đánh
bạo nói. "Hơn nữa, đó là một lời quảng cáo đặc sắc. Ăn nhau ở chỗ đó. Đó
là điều đặc biệt đối với ông."
"Martin, anh bạn, đó là lời quảng cáo đặc sắc." Brissenden nhắc lại
một cách trịnh trọng.
"Đó là một đặc ân đối với mình nữa - nghĩ mà xem!" Martin nói thêm.
"Xin ông cho biết... ông sinh ở đâu, thưa ng Eden?" Cái anh chàng non
choẹt này lại hỏi, và cố làm ra vẻ hết sức chăm chú chờ đợi.