MARUXIA ĐI HỌC - Trang 15

– Thôi, thôi nào! Không sao, không sao đâu! Chị sẽ ở đây với em

…Chị đây mà…

– Vậy chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?

– Không sao, không sao đâu. Bà sẽ về ngay bây giờ. Hiện mới

đang mùa thu, chưa phải đông. Chị em mình không bị chết cóng đâu
mà sợ.

Maruxia cúi xuống và chùi mũi bằng gấu váy. Sau đó cô chùi luôn

cho Sura, cũng bằng gấu váy Khăn mùi xoa thì đang ở rất xa – sau
cánh cửa, trong phòng bị đóng mất rồi. Trên từng khu sân đèn đã
bật sáng. Vẫn là chỗ quen thuộc: vài lần ngay tại chính cầu thang
này các cô bé chạy lên, chạy xuống. Nhưng lúc này cầu thang đâu
có vậy, chẳng giống mọi khi tý nào. Nếu nói một câu - tiếng xôn xao,
ồn ào vọng lên, vọng xuống. Có cái gì đó kêu rí rách và chít chít
trong tường. Cái chính, thật kinh khủng nếu đứng ở chỗ cầu thang
này mà lại không bành tô, không mũ đội, và chẳng có gì che chắn
cả.

Sura bỗng nhớ con búp bê Nhiuka lúc này đang nằm trong nhà,

trên bậu cửa sổ. Có một mình. Trong căn hộ trống vắng. Không có
ai ở đó cả! Sura nhớ lại.

– Nào, thôi nào! – Maruxia khẽ kêu lên - Chị đây…Các chị đây

rồi…

Maruxia chưa nói xong thì cái gì đó đã xảy ra, thật kinh khủng. Từ

căn hộ phía trên, hình như là tầng sáu, có con chó tên là Am đang
chạy ra cầu thang. Am là con chó nhỏ - kích thước chỉ to hơn con
mèo to một chút, bộ lông của nó màu hung, mặt nhỏ. Trên mặt mọc
những sợi ria rậm trông mới dễ sợ làm sao, y như của người ấy.
Con chó này ghét lũ trẻ con kinh khủng. Khi các cô bé tụ tập đi dạo,
việc đầu tiên bà phải ngó ra cầu thang xem có con Am ở đó hay
không. Rồi sau đó nếu như đường yên ắng thì các cô bé mới dám
bước ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.