MẮT BÃO - Trang 134

mật ong mà Vĩnh và cô gái anh yêu đắm chìm vào. Bỏ lại phía sau nỗi ngần
ngại của lần đầu tiên, những nhượng ngùng thân xác biến thành niềm đắm
say mạnh mẽ, dâng trào. Có tối, anh ghì chặt Thư trong tay, lắng nghe
những sợi tóc cô thì thào vương trên mặt anh. Tối khác, anh trở dậy, ngồi
trên mí giường, ngắm nhìn cô ngủ vùi trên gối, gương mặt xinh đẹp thanh
thản, tựa một vệt sáng nổi lên trong căn phòng mờ ảo. Và tuyệt diệu nhất là
các buổi sáng thức giấc bên nhau, nhìn gió biển thổi tung các tấm rèm cửa
sổ. Mọi điều bỗng trở nên nhẹ tênh để chia sẻ cùng nhau. Họ nói tất cả
những điều vừa thoáng qua đầu, những kỳ niệm thơ ấu, về thời gian sống,
về tương lai phía trước tràn đầy hy vọng. Có một lần, khi anh hôn lên vai
Thư, chiếc đồng hồ trắng bỗng rơi xuống. Cô nhặt nó đeo lại vào tay, mỉm
cười: "Em rất quý nó, Vĩnh ạ!". "Tại sao?" - Anh không thật chú ý. "Vì anh
đã nhờ Hải chuyển nó tặng cho em, trong ngày sinh nhật!" - Cô mỉm cười
vô tư lự. Vĩnh khựng lại. Nhưng anh không hỏi gì thêm.

Về thành phố, trên taxi từ sân bay về nhà, xe dừng lại khi đèn đỏ ngay góc
ngã tư khu trung tâm. Vĩnh lơ đãng ngó ra ngoài. Máu dưới da anh đột
nhiên lạnh toát. Trên tấm vải lớn treo bên ngoài một cửa hiệu thời trang vừa
khai trương, hình ảnh Thái Vinh đang nhỉn thẳng vào anh. Ánh mắt lạnh
lùng và dáng đứng khiêu khích của cô bé khiến anh tê liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.