MẮT BÃO - Trang 210

này.
Khoảng hai giờ sáng, Vĩnh dừng xe ở một khách sạn nhỏ ngay gần bờ biển.
Ở quầy tiếp tân, một thiếu nữ có gương mặt gầy nhỏ, mặc áo len rộng màu
tím xám, cái quần jeans sờn gối, ngực căng và vệt lông mày rậm trên làn da
không chút son phấn. Cô ta đang đọc một quyển sách nhàu nát. Sau khi hờ
hững ném cái passport Vĩnh đưa ra vào ngăn kéo, cô ta lẳng lặng đưa cho
anh chiếc chìa khóa phòng, liếc nhìn anh bằng đôi mắt dâm đãng. Ánh mắt
ấy bỗng dưng khiến Vĩnh dễ chịu chưa từng thấy.
- Cô đang đọc gì vậy? - Anh hỏ.
Cô ta lẳng lặng chìa cho anh xem bìa quyển sách. Một chuyện tình pha vụ
án, Vĩnh đoán.
- Đọc cái này buổi tối đỡ buồn! - Âm sắc giọng nói cô ta rất giống Nhã
Thư.
- Cô nói gì? Buồn hả? - Vĩnh hơi giật mình. Ngỡ như cô ta đang nói về
chính anh. Mình điên thật rồi, anh nghĩ.
Ánh mắt cô ta bỗng rũ xuống, chuyển sang mệt mỏi và cả thù địch:
- Anh tưởng chỉ mình anh biết đọc sách thôi sao?
- Xin lỗi, tôi không cố ý!
- Anh đang gặp vấn đề gì đó, phải không?
- Sao cô nghĩ vậy? - Vĩnh nói lạnh lẽo.
- Với kiểu người như anh, đặt quá nhiều câu hỏi vô bổ chứng tỏ đang có
chuyện bất ổn.
- Có lẽ thế.
- Có cần một ai đó ngủ chung không vậy? - Mắt cô ta bỗng rực lên nhìn
Vĩnh.
- Ai cần? Cô cần hay tôi cần?
- Thay vì đặt ra mớ câu hỏi và câu trả lời lảm nhảm, anh dẫn em lên phòng
có hơn khộng? - Cô gái đứng dậy khỏi chiếc ghế nệm cũ mèm, vươn vai,
bước ra ngoài quầy tiếp tân, đóng cửa ra vào và khoác tay Vĩnh, đi về phía
cầu thang.
Căn phòng ở tầng trên cùng. Anh mở cửa sổ cho thoát hết mùi phòng khách
sạn. Ngoài trời đang mưa. Tiếng sóng biển vọng lên buồn thảm. Vĩnh vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.