MẮT BÃO - Trang 233

-Em đùa đấy! – Cô nhóc ngước lên anh, mắt gườm gườm.
-Ừ, đùa! – Hải lắc đầu, thở hắt ra. Anh mệt đến nỗi chẳng thể mắng mỏ hay
nổi giận được nữa.
Thái Vinh lủi thủi leo lên yên xe, hơi nép vào Hải. Anh choàng áo cho cô,
hạ giọng:
-Em chuẩn bị qua Sing học lại chưa?
-Anh sẽ đi cùng em qua Sing, phải không?
-Có thể là vậy. Nhưng anh cũng chưa biết chắc… - Hải thoáng bối rối.
-Em thì biết chắc em sẽ chẳng đi đâu hết!
-Nghĩa là sao?
-Vô nghĩa hết!
-Anh không hiểu. Em nói rõ hơn cho anh nghe coi nào! – Hải nghiêng đầu,
nhìn cô bé chăm chú.
-Em chán hết mọi thứ. Bây giờ em chỉ muốn được yên. Đừng có thay đổi gì
nữa! – Hít một hơi dài, Thái Vinh giải thích nhanh – Tự nhiên em nghĩ là
em đã biết tất cả. Và em cũng sợ hãi tất cả trong cuộc sống này. Có lẽ với
em, thế là đủ rồi!
-Này Vinh, em lảm nhảm cái gì đó? Đừng có nói là em dùng ma túy hay cái
gì giống như thế nhé!
-Không đâu, em tỉnh táo mà! – Cô nhóc bỗng cười phá lên – Hải này, anh
có muốn nghe lời khuyên của em không?
-Ừ, nói đi!
-Đừng đi Sing nếu đó là ý người khác. Em nhận ra, đáng căm thù nhẩt trên
đời này là phải làm theo điều người khác muốn. Anh hiểu ý em không?
-Không hiểu lắm! – Hải thành thật.
-Rồi anh sẽ hiểu thôi! – Thái Vinh mỉm cười, nhợt nhạt- Mọi thứ trên đời
này ấy mà, xấu hay tốt, không phải người khác gây ra cho mình đâu. Tự
mình chọn hết, anh ạ. Mình làm. Và mình chịu trách nhiệm. Nên chẳng có
gì phải hối tiếc nữa.
-Ừ, nếu em biết chịu trách nhiệm về những gì em làm,thì cố gắng qua Sing
học tiếp, nhé! Những chuyện lộn xộn thời gian qua, bỏ mặc hết đi.
-Thôi không nói nữa. Anh chở em về nhà đi. Em thấy lạnh quá, anh Hải ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.