MẮT BÃO - Trang 232

giữa cây cầu lớn nối ra xa lộ, tuyên bố: “Anh không chạy lung tung nữa
đâu, nhóc con. Hoặc dừng ở đây, em ăn bánh mì đi, rồi có điều gì thì nói
cho anh nghe. Hoặc anh đưa thẳng em trả về nhà!”. Cô nhóc gật ngay:
“Vâng, em thích cây cầu này!”.
Hải nhấc xe lên vỉa hè dành cho người đi bộ. Dọc theo cầu, mấy đôi tình
nhân mặc áo len, ngồi sát nhau trên yên xe máy, dõi mắt ngắm nhìn dòng
sông đang chìm vào bóng tối và thảm đèn lấp lánh sao sa đang hắt lên từ
một góc thành phố. Đèn cao áp hai bên thành cầu tỏa ánh vàng rực rỡ, như
phủ một lớp bụi ánh sáng mềm xốp và ấm áp xuống những người đang cần
hơi ấm trong cái thời tiết se lạnh. Hải bắt đầu gặm ổ bánh mì, huých cùi
chỏ vào be sườn cô nhóc: “Ăn với anh cho vui, nhóc!”. Vài cái xà lan trôi
lờ lững trên mặt nước tím biếc, biến mất dưới gầm cầu. Tiếng động cơ xe
nối nhau xé gió. Gió sông thổi lên lồng lộng. Thái Vinh vươn cổ về phía
trước, chóp mũi trắng toát, khuôn mặt trông nghiêng như một đầu tượng bí
ẩn. Một lọn tóc bay sang, quấn vào cổ Hải. Anh gỡ ra, thoáng chút bối rối.
Khi nhìn cô nhóc, bất chợt, anh nhận ra cô đang khóc. Những hạt nước mắt,
cũng như chủ nhân im lìm, đọng trong khóe mắt to viền đen, bất động.
-Em ốm mệt hả? – Hải thật sự lo lắng.

Cô nhóc lắc đầu. Anh bảo cô đứng dậy, để anh mở cốp dưới yên xe, lấy cái
jacket vải jeans cho cô mặc đỡ lạnh. Cái khóa yên xe bị kẹt. Hải cuối
xuống, lúi húi hồi lâu. Khi anh lôi ra khỏi cốp cái áo, toan khoác lên vai
Vinh, thì cô nhóc đã biến mất. Phải mất một lúc, anh mới nhận ra cách đó
chừng ba mét, cô nhóc đã vươn nửa người qua chấn song thành cầu từ bao
giờ. Đôi tay cô dang rộng. Mái tóc tung bay. Vầng trán trắng muốt căng
thẳng. Đôi mắt bị kéo dài ra một cách kỳ lạ. Gió mạnh đến nỗi các đường
nét trên gương mặt cô đã bị gió xô lệch, bóp méo. Nhìn chếch xuống, gót
giày Thái Vinh chỉ bám hờ vào một thanh sắt mỏng nối giữa các chấn song.
Hải chết sững. Với tất cả sợ hãi điên giận, anh lao tới. Đúng khi cô nhóc
sắp nhào xuống sông, anh túm chặt cổ áo phía sau, kéo giật lại. Anh lẳng
mạnh. Thái Vinh lảo đảo, gần như ngã chúi mặt trên vỉa hè cây cầu.
-Điên hả, Vinh!- Anh quát to đến lạc cả giọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.