anh chuyển số tiền ấy vào tài khoản của công ty kinh doanh nhà. Sau đó,
chẳng khó khăn gì để xóa dấu vết liên hai của tờ phiểu thu. Và cũng dễ
dàng hệt như thế, khi Hữu tìm ra một lý do, cho cậu kế toán nghỉ việc…
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc Một nữ nhân viên của shop thời trang thể
thao mang vào cốc nước lọc, đặt lên bàn Trung rồi đi ra ngoài. Anh ta với
tay, lấy vài vỉ thuốc trong ngăn kéo, chậm rãi uống thuốc trước mặt Hữu.
Đáy cốc thủy tinh và nước khúc xạ, biến đôi mắt Trung to tướng, chiếu
thẳng vào anh. Đột nhiên, Hữu chợt hiểu ra, anh ta đã biết tất cả. Những
điều anh ta vừa nói chỉ là theo nguyên tắc nào đó mà thôi. Tuy vậy, Hữu
vẫn nhìn lại đôi mắt khổng lồ quái dị kia, gan góc, không chút nao núng.
Thật sự, cái lúc thực hiện hành vi gian trá kia, anh chẳng hề lo nghĩ hay dằn
vặt nhiều. Thậm chí, anh từng tự nhủ nếu tiền đến tay, mà không biết chiếm
giữ, thì thật là ngu xuẩn. Ngay cả lúc này đây, thì anh vẫn nghĩ y như thế,
biện hộ thản nhiên: “Hơn một năm qua, số tiền đó xứng với công sức ta bỏ
vào cửa hàng thời trang. Rồi còn những lạc thú thân xác mà ta đã đem lại
cho anh ta. Trước sau gì, cũng đến ngày mối quan hệ này phải chấm dứt.
Trung sẽ đá phốc ta đi, tìm con mồi mới ngon lành hơn. Ta tự lo cho ta
trước vậy. Như thế mới là công bằng…”. Ai đó nói đúng. Đáng sợ nhất
không phải là đấu với người khác, mà là vật lộn với một kẻ vô hình ẩn náu
bên trong chính mình. Nó luôn lái anh theo những điều được xem là đúng
đắn và lương thiện mà bất kỳ ai cũng phải tuân thủ. Nhưng anh dư biết, đó
cũng là cách để trở thành kể yếu đuối, tầm thường.
Đôi mắt Trung vẫn đăm đăm thấu suốt Hữu, hung hãn bới tung ruột gan,
không chút thương xót nhìn thẳng vào các ý nghĩ đang xô lấn bên trong
anh. Đôi mắt ấy không kết án. Đơn giản là nó đọc to lên các tự biện phản
trắc mà thôi. Những thứ đồ đạc lẫn trong bầu không khí vây quanh dường
như cũng chống lại Hữu. Bám chặt tay vào cạnh bàn, ấn mạnh lưng vào
thành ghế, anh ta gồng lên, kháng cự một thế lực vô hình. Không nhượng
bộ, kiên gan đương đầu đến cùng, bao giờ cũng là cách để thoát nạn. Sự
gay gắt trong tia mắt Trung dịu dần. Cảm giác chiến thắng khoan khoái âm
thầm len lỏi khắp các cơ bắp dưới da Hữu. Anh biết, nếu muốn kiểm soát
tình thế, anh phải nói gì đó ngay lúc này. Hữu ngước lên, gằn giọng, gay