Cô Thịnh lắc lắc tay tôi:
- Ngạn ơi, lại đằng kia xem xiếc đi !
Tôi theo cô Thịnh lần về phía tiếng ồn.
Chính giữa chợ, dưới gốc bàng già, giữa một vòng người hiếu kỳ chen chúc vây
quanh, những tay sơn đông mãi võ đang làm trò. Cô cháu tôi phải loay hoay khá
lâu mới vẹt được một khẽ hở chui vào .
Những người bán thuốc dạo cởi trần trùng trục và biểu diễn những trò lạ mắt. Họ
gồng người lên và để
cho những thanh mã tấu chém vào . Mặc dù biết chác rằng họ sẽ chẳng hề hấn gì,
những thanh mã tấu chạm vào người họ sẽ dội ra như chạm vào một khối cao su,
nhưng cứ mỗi lần thấy lưỡi thép bén ngót và lấp loáng ánh đuốc vung lên, tôi đều
sợ hãi nhắm tịt mắt lại . Chỉ đến khi nghe những tiếng xuýt xoa và những tràng vỗ
tay rầm rộ vang lên, tôi mới dám hé mắt nhìn, trống ngực vẫn còn đập thình thịch.
Tôi đã xem đám người mãi võ này làm trò nhiều lần. Họ không ngụ cư cố định ở
một nơi nào . Quanh năm, suốt từ mùa hè đến mùa xuân năm sau, họ đi lang thang
qua các làng mạc, các thôn xóm. Cứ khoảng vài tháng, họ lại đến vùng tôi một lần.
Vẫn dựng lều dưới tán bàng già giữa chợ, vẫn những con người cũ
với những tiết mục cũ nhưng kiểu cách sinh hoạt khác thường và những màn biểu
diễn vừa quen thuộc vừa kỳ bí của họ bao giờ cũng toát ra một sức lôi cuốn mạnh
mẽ khiến vòng tròn người chung quanh mỗi lúc một dày đặc và những người này,
bị thôi miên bởi những phép gồng, những trò nuốt dao và phun lửa, đã háo hức
tháo những cây kim băng cài ngang miệng túi để móc tiền ra mua những lọ cù là,
những chai khuynh diệp, các thứ thuốc cao và thuốc chữa bệnh thời mạo khác.
Hồi đó, đối với tôi, màn biểu diễn cuối cùng của đám người phiêu bạt này bao giờ