MẮT BIẾC - Trang 155

những câu thơ Xuân Diệu:

Thuyền qua mà nước cũng trôi
Lại thêm mây trắng trên trời cũng bay
Tôi đi trên chiếc thuyền này
Dòng mơ tơ tưởng cũng thay khác rồi
Cái bay không đợi cái trôi
Từ tôi phút trước sang tôi phút này

Cuộc đời đã thực sự đổi thay . Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang
màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra . Buổi chiều thứ bảy này với
buổi chiều thứ bảy mười bảy năm về trước có vẻ như
một sự lặp lại đầy bí ẩn. Vẫn những tia nắng nhấp nháy nằm phơi mình trên các
mái nhà và các ngọn lá hai bên đường, không đậm hơn, không nhạt đi, vẫn những
ngọn gió đến từ phía sau lũy tre xa, thổi ngang mặt đường làm bốc lên những đám
bụi mờ, vẫn những con cánh quýt bay ra từ đám lá keo tây, kêu vù vù rồi lại chui
vào những nách lá khuất, và trên con đường nứt nẻ, dài đặc, vẫn hai người đạp xe
bên nhau từ
phố huyện về làng. Tôi vẫn tôi, dẫu tôi chẳng tôi xưa . Chỉ có Hà Lan biền biệt, để
lại con mình thay chỗ
lối đi quen. Buổi chiều chỉ khác đi một chi tiết mà khác biết bao nhiêu .
Rõ ràng Trà Long không phải là Hà Lan. Nhưng đến khi nó lên lớp chín, tôi lại
không thể quả quyết về
điều đó. Khi trở thành cô gái, Trà Long giống mẹ như hai giọt nước. Mỗi lần nó
nhìn tôi, đôi mắt nó có khác nào mắt biếc năm xưa . D-iều đó khiến tôi bối rối lạ
lùng và bất giác tôi đâm ra sợ hãi . Tôi càng kinh hoàng hơn khi nhận ra mỗi khi
đạp xe bên cạnh Trà Long, nghe nó ríu rít trò chuyện và thỉnh thoảng bắt gặp ánh
mắt long lanh của nó, tôi quên bẵng tôi là một gã đàn ông ba mươi mốt tuổi chồng
chất trên vai . Tôi ngỡ tôi là cậu học trò lớp chín đang cùng Trà Long rong ruổi
những ngày xanh. Tôi vào rừng Sim lúi húi tìm bông dủ dẻ cho Trà Long. Tôi lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.