MẮT BIẾC - Trang 167

Nhìn một lần rồi mãi mãi quay lưng.
Tình bạn thuở thiếu thời bao năm qua vẫn chỉ là tình bạn, lòng tôi cứ hoài trinh
bạch quạnh hiu .
Tôi nhớ Hàn Mặc Tử:

Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ

Một thời gian dài, tôi tưởng tôi đã chết. Nhưng tôi không chết được. Trà Long đã
học xong lớp chín, chuẩn bị ra thành phố, tôi cố nén buồn thương để lo cho nó.
Trà Long không học tiếp lớp mười . Nó thi vào trường trung học sư phạm, ba năm
sau quay về làng dạy học. Nó bảo:

- Cháu sẽ về lại . Cháu sẽ ở bên chú.

Ý định của Trà Long giúp tôi khuây khỏa . Nó luôn luôn làm tôi ngạc nhiên. D-ôi
khi tôi có cảm tưởng Trà Long sinh ra là để thực hiện những điều tôi đã hoài công
chờ đợi ở Hà Lan.

Thành phố lúc này đã mở trường sư phạm. Trà Long khỏi phải đi Qui Nhơn. Ngày
Trà Long lên đường, tôi cùng đi với nó. D-ó là một chuyến đi lý thú. Tôi đã đưa Trà
Long ra thành phố nhiều lần nhưng chưa lần nào nó tỏ ra phấn khích và vui vẻ
như vậy . Dọc đường, Trà Long cứ ríu rít luôn miệng. Lớn rồi, mà sao nó giống như
một chú chim non. Phải chăng đó là tâm trạng của một thiếu nữ sắp trở thành
người lớn và chuyến đi này đối với nó là chuyến đi vào tương lai mong đợi, nơi
những giấc mơ xanh một sớm mai kia sẽ thức thức dậy bên người .

Chương 71

Trà Long không ở chung với Hà Lan. Nó ở nhà bà cô, lặp lại chặng đường xưa của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.