MẮT BIẾC - Trang 168

mẹ. Hãng sản xuất vỏ
xe ô\-tô của ông dượng đã giải tán từ lâu . Hai vợ chồng già bây giờ chẳng làm gì,
sống nhàn nhã bằng tiền tiết kiệm. Ông dượng tiêu tháng ngày vào thú chơi hoa và
cây kiểng, lúc nào cũng cặm cụi tỉa lá bắt sâu . Bà cô giết thì giờ trong sòng tứ sắc,
đêm đi nằm cứ than vãn đau lưng.
Cũng giống như Hà Lan xưa, Trà Long được vợ chồng bà cô cưng chiều hết mực.
Nhưng nó chẳng ham chơi, suốt ngày chỉ biết chúi đầu vào tập, mong chóng ra
trường về lại D-o D-o .

Tôi ở lại làng, ngày ngày dạy học, thỉnh thoảng mơ màng ngồi ôn lại tình qua . Hy
vọng không còn, nỗi đau cũng lặn. Tình yêu năm nao như ngọc đã bụi mờ, chỉ phát
sáng những đêm nằm trằn trọc.

Trà Long ít về thăm. Hai, ba tháng, nó mới về làng một lần. Tôi buồn rầu hỏi:

- Sao cháu ít về ?

Nó cười:

- Cháu bận học. Cháu ráng học thật giỏi . Cháu sợ ở lại lớp.

Trà Long chỉ nói vậy thôi, nhưng thôi, nhưng tôi hiểu . Tôi âu yếm nhìn nó, lòng
bồi hồi cảm động. Hóa ra nó cũng bồn chồn mong mỏi như tôi . Nó cũng nôn nao
đợi ngày ra trường để sớm về với quê làng, với ngoại . Và với tôi, hẳn thế. Nó sợ
học hành kém cỏi, đúp lại thêm vài năm, ngày trở về sẽ xa lăng lắc.

Tôi dịu dàng nói:

- Ừ, cháu ráng lo học. D-ừng về làng thường xuyên làm gì !

Trà Long tròn mắt nhìn tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.