Chỉ trừ khi đi từ nhà trở lại trường, với ly nước đầy tràn, lúc nào cũng sóng sánh
chực đổ trên tay, tôi mới đếm bước một cách thận trọng, gần như rón rén. Hà Lan
đi bên cạnh, mắt nhìn chằm chặp vào ly nước chông chênh trên tay tôi, cứ chốc
chốc lại hỏi:
- Ngạn mỏi tay chưa ?
Mặc cho nó hỏi, tôi mím chặt môi không đáp. Tôi biết, hễ tôi mở miệng, tay tôi sẽ
run lên và nước tạt ra ngoài . Vì vậy, tôi cứ cắm cúi bước.
D-ến khi Hà Lan hỏi đến lần thứ ba, biết nó đã nóng lòng thay thế tôi lắm rồi, tôi
mới đứng lại trao ly nước lúc này chỉ còn độ hai phần ba cho nó.
Hà Lan mừng lắm, nó đón ly nước trên tay tôi như đón niềm hạnh phúc lớn lao,
mắt sáng ngời . Niềm hạnh phúc đó, dọc đường Hà Lan còn làm đổ thêm một ít
xuống đất, tiếp theo sự phung phí của tôi, trước khi đặt nó lên bàn của cô Thung.
Nhưng cô Thung chẳng phàn nàn gì về điều đó. Cô cảm động bưng ly nước chỉ còn
một phân nửa đưa lên miệng uống một mạch. Khi cô đặt cái ly rỗng xuống bàn
cũng là lúc tiếng trống tan trường vang lên.
Bao giờ tôi và Hà Lan quay trở lại trường cũng đúng vào giờ tan học. D-iều đó luôn
luôn khiến tôi đặc biệt thích thú.
Chương 13
Tôi và Hà Lan càng ngày càng chơi thân với nhau . Những năm lớp bốn, lớp năm,
hai đứa tôi không chỉ
cặp kè với nhau trong lớp mà khi về nhà, tôi và Hà Lan cũng không rời nhau nửa
bước.
Lúc này, tôi đà lớn, được quyền đi xuống chợ một mình hoặc đi lông bông đâu đó
trong làng mà không cần phải có người lớn đi kèm. Và, như không thể khác, tôi