điều tôi vừa nói là một ý định đứng đắn và chững chạc. Một lát, bà nói, giọng
nghiêm trang:
- Bà cũng mong như vậy .
D-ến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn không cắt nghĩa được tại sao lúc đó tôi lại nói
với bà tôi nhừng lời như vậy và tại sao bà tôi cũng lại nói với tôi những lời như vậy
. Tuy nhiên đó là lần duy nhất hai bà cháu tôi trò chuyện với nhau như những
người bạn lớn. Và dẫu là lần duy nhất, tôi không bao giờ quên. Cả bà tôi cũng vậy .
Tôi biết bà vẫn nhớ như in những mong mỏi của bà. Cho đến lúc nhắm mắt, có lẽ
bà vẫn tin rằng khi vắng bà, những chuyện còn lại trên mặt đất vẫn sẽ êm đẹp như
lòng bà hằng muốn.
Chương 21
Bà tôi mất hai năm sau đó, lúc tôi đang học lớp tám. D-ối với tôi, đó là một tổn thất
lớn lao . Tôi khóc bà đến sưng cả mắt. Mấy tháng sau, nhớ bà, tôi vẫn còn khóc. Bà
không chỉ là bà tôi, bà còn là bạn tôi . Hồi nhỏ, nếu không có bà, tôi chẳng biết chơi
với ai . Trong các cháu của bà, bà thương tôi nhất. Cũng trong các cháu của bà, tôi
thương bà nhất. Thế mà bây giờ bà ngủ, ngủ hoài, như chú Hoan. Bà sẽ không bao
giờ dậy nữa bà bỏ tôi một mình. Những hôm về làng, tối nào tôi cùng ra đứng
trước hiên nhìn xuống chợ
D-o D-o, tôi thấy hình ảnh bà ẩn hiện trong những chùm đèn lấp lánh. Và tôi khóc,
sầu nhớ và phiền muộn, nước mắt nhòe cả má. Khi đi ngủ, tôi nhìn thấy bà trong
cơn mơ . Bà mỉm cười hiền lành và đầy yêu thương, và trong khi gãi lưng cho tôi
ngủ, bà lại thủ thỉ kể những câu chuyện cũ xưa trong đó chàng Thạch Sanh ngồi lẻ
loi nơi ven rừng hát bài tình ca cũ xưa để đánh thức nàng công chúa bị nhốt trong
hang đại bàng. Trong giấc mơ đẹp đẽ và buồn rầu đó, tôi chính là chàng Thạch
Sanh dũng cảm, còn nàng công chúa hoạn nạn không ai khác hơn là Hà Lan. Chúng
tôi bước ra từ trong câu chuyện của bà. Còn bà bước ra từ trong trái tim khôn
nguôi thổn thức của tôi . Cho đến bây giờ, dù bà mất đã lâu, bà luôn luôn ở
trong trái tim tôi .