MẮT EM NGƯỜI SÀI GÒN - Trang 245

Yên Sương thì thầm. Hơi thở nàng thơm tho. Đôi mắt nàng dụ hoặc. Vòng
tay của nàng mềm ấm. Bờ môi run run đợi chờ. Miên Trường chìm vào nỗi
mê đắm vô cùng. Trên lưng chừng núi non, giữa đất trời trơ trọi, hai người
quấn lấy nhau, hôn nhau đắm đuối, ngọt ngào để cuối cùng tình yêu òa vỡ.

Anh yêu em . Miên Trường thì thầm trong lúc nhìn vào mắt người yêu. Yên
Sương im lặng. Nàng không cần nói. Đôi mắt của nàng đã nói cho Miên
Trường biết là em yêu anh và mãi mãi yêu anh. Miên Trường dìu người yêu
ngồi xuống tảng đá thật lớn nhô ra ngoài. Ngồi đây họ có thể trông thấy
thành phố Châu Đốc xa xa ẩn hiện trong làn mây trắng. Những xóm nhà lá
xám ốc. Rừng cây xanh um. Yên Sương nắm chặt tay người yêu. Từ giờ
phút này trở đi nàng biết rằng mình đã yêu và mong ước được sống với
người mình yêu. Không gian thật tịch mịch. Cảnh vật thật yên bình. Tiếng
chuông chùa ngân nga hòa nhập vào không khí, thấm vào cỏ cây khiến cho
người ta cảm thấy lòng thanh thản để quên hết đi mọi ưu phiền.

Mình đi nữa không em?

Tiếng em của Miên Trường thật dịu dàng. Yên Sương là cái gì mong manh
do đó anh cần phải dịu dàng. Chỉ một đụng chạm nhỏ cũng sẽ làm nàng vỡ
tan.

Mình ráng đi lên tới đỉnh nghe anh… Mình đi lên đỉnh để em vào chùa đốt
hương cầu Phật cho hai đứa mình mãi mãi bên nhau.

Giọng nói của Yên Sương âu yếm và dịu dàng khiến Miên Trường chỉ biết
cười gật đầu đỡ người yêu ngồi dậy. Đứng nơi tảng đá họ thấy dáng ngôi
chùa nhỏ rêu mốc thấp thoáng trên đỉnh núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.