MẮT KẼM GAI - Trang 121

Tạ ơn em.
Ơn em tình những mù lòa
Như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi
Ơn em hồn sớm ngậm ngùi
Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau
Tạ ơn em
Tạ ơn em...

Em cám ơn anh đã yêu em, đã cho em một tình yêu tuyệt vời. Để em khám
phá ra trong đời sống ngắn ngủi của chúng ta tình yêu quý giá vô cùng.
Như giọt nước mưa mát tình cờ rơi trên môi của người lữ hành đi trong
mùa nắng hạn. Tình yêu dù đến trong muộn màng, trong vội vàng; nhưng
cũng đủ để cho em thấy ý nghĩa của đời sống, dù chỉ là đời của một góa
phụ đang ở trong một ngôi đồn lẻ loi giữa vùng hiu quạnh với những người
lính thân quen. Tuy nhiên họ không phải là Khôi. Là anh. Người làm cho
em cười. Em khóc. Một người đàn ông nhiều đam mê. Dễ thương mà cũng
dễ ghét. Khôi ơi. Gọi tên anh hoài trong giấc ngủ lẻ loi, khi uống cà phê
một mình. Chiều xuống ngóng trông bóng dáng chiếc tàu của anh trở lại.
- Thùy Dung... Thùy Dung... đây Đan Khôi nghe rõ trả lời...
Đang đọc sách Thùy Dung giật mình khi nghe âm thanh vang lên từ ống
liên hợp của máy 25. Nhấc lấy ống nghe nàng trả lời nhanh.
- Thùy Dung nghe Đan Khôi...
Từ phía bên kia vang lên tiếng cười cùng với giọng nói trầm ấm của Khôi.
- Cưng ngủ hả cưng?
- Nhớ anh quá ngủ không được... Còn anh?
- Cũng vậy... Nhớ em ăn không ngon. Hơn tuần nay mì gói làm chuẩn nên
anh thèm tôm cua thịt cá...
- Anh về đây em nấu cho anh ăn...
- Anh cũng muốn về nhưng chắc còn lâu lắm... Ít nhất cũng phải năm bảy
ngày nữa tàu mới ra khỏi cái vùng Đầm Dơi khỉ ho cò gáy này...
Thùy Dung thở dài. Dường như nghe được tiếng thở dài của người yêu nên
giọng nói bên kia thành ấm nhẹ và an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.