- Chuẩn bị gì? Có gì đâu mà chuẩn bị... Ông Bang và mọi người đâu có cho
anh làm gì đâu...
Thùy Dung cười chúm chiếm.
- Chuẩn bị ở tù chung thân chứ chuẩn bị gì...
- Tù này sướng thấy bà... Anh chuẩn bị từ lúc anh mới gặp em lần đầu
tiên...
Vòng tay ôm ngang hông Khôi Thùy Dung thì thầm.
- Xạo... Cái mặt này xạo quá...
Khôi cười ôm lấy vai người vợ sắp cưới cảm thấy hạnh phúc thật bình
thường và giản dị.
Đám cưới đúng là một đám cưới nhà binh vì cô dâu và chú rể đều là lính.
Hơn nữa đám cưới được tổ chức ngay trong trại lính. Cũng vì vậy mà đám
cưới thật đơn giản. Họ hàng của hai bên không có ai ngoài những người
lính đã, đang và sẽ sống chết với cô dâu chú rể. Lính dự tiệc cưới mà súng
đặt sau lưng để đề phòng địch đánh úp đồn. Ngồi uống rượu mà lính cũng
phải lắng tai nghe tiếng départ của mọt chê. Lính có hai con mắt thời một
con mắt để vui và một con mắt để lo. Mắt họ liếc ra ngoài hàng rào kẽm
gai. Cũng có những người lính không được tham dự đám cưới, ăn uống say
sưa vì phải trực gác. Tuy nhiên họ cũng không phàn nàn vì sẽ được tham
dự sau khi gác xong.
Khách mời và toàn thể lính trong đồn với thủy thủ đoàn đều im lặng khi
thượng sĩ Bang lên tiếng.
- Thưa quý vị... Thay mặt hai họ trai gái tôi xin cám ơn trước nhất là quý
khách và các anh em đã giúp đỡ rất nhiều cho buổi tiệc hôm nay. Thay mặt
mọi người tôi xin tặng cô dâu một món quà làm kỷ niệm...
Thượng sĩ Bang đưa cho Khôi sợi dây chuyền bằng vàng 18 để đeo vào cổ
Thùy Dung. Vổ vai Khôi đang ngồi cạnh mình ông thượng sĩ chỉ huy phó
căn cứ Bảy Hạp cười nói đùa.
- Ông thầy thời tụi tui không có quà gì hết ngoại trừ giao bà chỉ huy trưởng
cho ông coi chừng...
Tợp ngụm rượu " ngủ li bì " Khôi cười ha hả.
- Khỏi cần...