MẮT KẼM GAI - Trang 167

Chỉ vào Thùy Dung đang ngồi trước mặt Khôi cười tiếp.
- Anh em tặng bà chỉ huy trưởng cho tôi là đủ rồi. Mấy chục ký lô vàng
sống đó ăn cả đời cũng không hết...
Ai cũng cười vì câu nói đùa của Khôi. Trung sĩ Đán nói lớn.
- Mời ông thầy cạn ly... Mình phải ráng làm cạn mấy hũ " ngủ li bì " của
chú Hòng đi để chú khỏi buồn...
Khôi nâng ly mời mọi người. Trung sĩ nhất Tình đưa ly lên cười nói với
Khôi.
- Mình dô đi ông thầy... Hồi nãy tui đã xin phép bà xếp của tui cho ông thầy
nhậu thả cửa bữa nay...
Thùy Dung lên tiếng hăm he.
- Từ rày về sau ai mời ổng đi nhậu là phải có phép của tôi nghe chưa. Mấy
tháng nay ổng lêu lỏng quen rồi nên bây giờ phải vào khuôn phép cho
quen...
Sinh cười lên tiếng.
- Trời đất... Thấy tình cảnh anh Khôi như vậy tôi làm sao dám lấy vợ...
Chú Hòng cười xen vào.
- Chú em không nghe người ta nói nhất vợ nhì trời sao...
Đang ngồi trò chuyện với mấy bà vợ lính nghe chồng nói thím Hòng ứng
tiếng.
- Mấy ông đừng có tin ổng. Tôi nói với ổng câu " nhất vợ nhì trời " thời
ổng thêm " nhưng mà tao là vua cái nhà này "...
Mọi người cười ồ. Chú Hòng cãi lại.
- Chứ sao... Tôi nói tôi là vua mà bà còn đè đầu cỡi cổ huống hồ gì tôi là
dân chắc bà vặn cái mặt của tôi từ đằng trước ra đàng sau...
Mọi người lại ré lên cười. Thức ăn nhiều. Rượu cũng nhiều mà người cũng
đông nên chốc lát mấy hũ " ngủ li bì " của chú Hòng cạn không còn giọt
nào. Lính bắt đầu chuyển sang bia. Thấy thế Thùy Dung nhắc chừng lính
của mình.
- Tôi nhắc cho anh em biết là uống thời uống mà không được say... Uống
chút chút cho vui thôi...
Thượng sĩ Bang đỡ lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.