MẮT KẼM GAI - Trang 67

- Ông làm gì mà ngó tôi dữ vậy?
Mặc dù đang nhìn ra khu rừng cây bên kia dòng sông Bảy Hạp
Thùy Dung cũng biết Khôi đang ngó mình đăm đăm.
- Tôi thấy bà khác hơn ngày hôm qua...
- Ông thấy tôi khác cái gì?
- Bà diện đẹp hơn...
Thùy Dung cười im lặng. Chỉ có Khôi mới nhận ra điều này. Sáng hôm nay
lúc thức dậy ngồi trước gương nàng nảy ra ý nghĩ là mình nên trang điểm
một chút. Nàng kín đáo đánh phấn, kẻ mắt và thoa dầu thơm. Từ ngày Đạt
chết nàng thôi trang điểm vì diện đẹp để làm gì? Cho ai nhìn? Tuy nhiên
hôm nay nàng tìm ra lý do dù nhỏ nhoi để diện cho đẹp vì biết có người sẽ
thưởng thức nhan sắc của mình.
- Tôi ước gì tôi gặp bà ở Sài Gòn lúc mình còn trẻ...
Thùy Dung mỉm cười khi nghe lời nói bóng gió xa xôi của Khôi.
- Ông có bồ lúc bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi...
- Trễ vậy... Hai ông anh của tôi có bồ sớm lắm. Hai ảnh gặp cô nào cũng tả
oán là chưa có bồ vì còn đang học, vì cô đơn...
- Gọi là bồ cũng không đúng vì tôi mê cô ta trái lại cô ta chỉ xem tôi như
bạn. Hai đứa là hàng xóm với nhau. Sau này cô ta đi lấy chồng... Đó là mối
tình đơn phương...
- Ông còn yêu cô ta không?
- Tôi không biết... Lần sau cùng tôi gặp cô ta lúc cô ta đang mang thai đứa
con đầu lòng. Cô ta trông già và xấu đi. Từ đó tôi tránh gặp cô ta... Tôi
muốn giữ mãi hình ảnh đẹp của cô ta trong tâm tưởng. Bà biết mấy câu thơ
này không... Hồng hồng tuyết tuyết... Mới ngày nào chẳng biết cái chi chi...
Gật đầu cười Thùy Dung ngâm khe khẽ.
- Mười lăm năm thắm thoát có ra gì
Ngoảnh mặt lại đã đến kỳ tơ liễu
Gặp em tay tế tay bồng
Tay cặp ông chồng tay dắt đứa con...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.