MẮT KẼM GAI - Trang 68

Khôi nhìn Thùy Dung với vẻ ngạc nhiên.
- Bà thích nhạc không?
- Thích lắm. Khi theo chồng về đây tôi có một cái cassette để nghe nhạc
nhưng thời gian sau nó hư. Vả lại cũng không có pin để hát. Nhiều khi cũng
nhớ...
- Tôi sẽ cho bà cái máy cassette của tôi...
- Rồi ông lấy đâu mà nghe nhạc...
- Tôi nghe hoài riết đâm ra nhàm...
Thùy Dung cười đùa.
- Sao cái gì ông cũng cho tôi hết vậy... Bộ kiếp trước ông mắc nợ tôi chắc...
Khôi cười.
- Tôi muốn cho hết chỉ sợ bà không nhận thôi...
Thùy Dung làm bộ ngó ra sông. Biết câu nói bóng gió của Khôi ám chỉ
điều gì nàng nghĩ thầm.
- Ông cứ cho đi rồi ngày nào đó tôi sẽ nhận...
Nói xong câu nói dò ý tứ của Thùy Dung nhưng thấy nàng im lặng ngó
mong ra ngoài bờ sông Khôi có vẻ buồn tủi. Vì cúi đầu nhìn xuống bàn anh
không thấy được nụ cười hóm hỉnh của người bạn gái.
- Tôi nghe nói ông đàn hát hay lắm...
Khôi ngước lên cười. Thùy Dung cảm thấy lòng mình chùng xuống vì nụ
cười ngác ngơ buồn rầu của người ngồi bàn bên kia.
- Bà biết quá nhiều về tôi trong khi tôi lại mù tịt về bà...
- Ông có chịu đàn hát cho tôi nghe không hay là đợi tôi phải năn nỉ ông...
- Lúc nào bà muốn nghe tôi sẵn sàng...
- Uống cà phê xong ông về tàu lấy đàn trong lúc tôi về đồn lo nấu cơm
chiều. Ăn cơm xong là bắt đầu giờ văn nghệ...
Khôi cười trước lệnh của người bạn gái. Thùy Dung trả tiền. Hai người rảo
bước về hướng mấy chiếc tàu đang ủi bãi trước cửa đồn.
- Ông lẹ lên nghe... Tôi chờ ông ăn cơm...
Khôi gật đầu cười. Xuống chỗ nằm của mình lấy cái máy cassette và mấy
cuộn băng bỏ vào cái túi xách nhỏ, tay cầm cây đàn anh nói với Tuyên.
- Anh đi ăn cơm tối với Bà Bùi. Tuyên coi chừng tàu dùm anh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.