MẮT LẠC ĐÀ - Trang 50

Những kẻ như thế chẳng mất trí khôn đâu! Rõ ràng là hắn rắp tâm từ lâu và
đã nhiều lần nói lộ ra, nhưng tưởng như chỉ để dọa Xôrôkin thôi. Vì ở đây
hắn thù ghét hết thảy, cãi cọ, đánh nhau với mọi người. Còn Kalipa? Chị ta
thì hắn lại càng muốn rũ ra hơn ai hết. Hắn cần gì đến chị, bụng mang dạ
chửa như vậy, hắn cần gì mối tình của chị! Nhưng dù sao thì hắn cũng
chẳng bỏ đi trước ngày lĩnh lương một tuần đâu. Đằng này hắn lại vừa lĩnh
lương hôm qua, tiền chẳng phải là ít. Xưa nay không lúc nào hắn để tiền lại
ở lều, bao giờ cũng mang theo, - nghĩa là chỗ việc làm không công cũng
chưa đáng bao nhiêu, mới có một ngày thôi, mà biết đâu, nhỡ vật bắt được
lại là vàng thật...

Tiếng Kalipa gọi cắt ngang dòng ý nghĩ của tôi.

- Abaki-ir! Kêmen! Các người ở đâu thế?

Chị chở các bi-đông dựng nước đến cho chúng tôi để làm việc ban đêm.

- Đi đằng nào thế? - Kalipa gặp tôi lo lắng hỏi. - Sợ quá đi mất! Tôi cứ

đợi mãi nãy giờ, máy kéo thì đỗ đây mà người lại chẳng thấy đâu!

Tôi còn biết trả lời chị thế nào được? Tôi nói thẳng sự thật:

- Abakir bỏ việc đi rồi.

- Thế... vì sao... để làm gì? - chị lắp bắp hỏi.

- Tôi không rõ.

Tôi không đả động gì đến chuyện cục vàng, tôi thấy xấu hổ thay cho

Abakir.

- Thế là đi rồi?.. - chị nín lặng giây lát rồi lôi chiếc bi-đông ra khỏi xe và

nặng nề đặt xuống đất. - Tôi chở nước đến làm gì thế này? - chị ngơ ngẩn
nói bâng quơ.

Tôi bưng chiếc bi-đông lại két nước, Kalipa gục mặt vào cạnh buồng lái

và khóc nức nở. Tôi xốn xang cả người lên. Tôi không biết làm thế nào để
an ủi chị được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.