MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 320

14

Một Chiếc Bánh Ngọt

Mệnh ư nhân vô bất chính, hệ kỳ thuận dữ bất thuận nhi dĩ, hành hiểm dĩ

kiểu hạnh, bất thuận mệnh dã

[130]

.

- Trương Tái

Bành Chủy Nhi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: giết Khang Du.
Nếu không giết Khang Du thì đời hắn chẳng còn bất cứ cơ hội nào để

khát khao nữa.

Cha Bành Chủy Nhi là một thầy giáo ở ngõ phường Đăng Châu, đã

học trường huyện, thi nhiều lần mà không thể đỗ vào trường châu, lại
không biết cách nào khác để mưu sinh bèn ở nhà dạy trẻ con quanh đó học
vậy.

Người cha luôn mong ba đứa con trai sẽ học hành đỗ đạt có công

danh, để mình có thể “mát mặt”. Ba anh em “kế thừa tài năng” của cha, học
không vào nhưng cái mồm thì khá, hễ cầm bút thì “vô tâm” không sao viết
nổi. Thế thì thi cử sao được?

Ông già ấy thoạt đầu động viên cổ vũ, rồi biến thành đánh mắng, rốt

cuộc đành giương mắt nhìn chúng mà than thở: “Gia môn bất hạnh! Gia
môn bất hạnh!” Rồi hộc máu mà chết.

Ba anh em cũng “may mà” nghe được từ người cha không ít các điển

cố lịch sử, người anh cả theo sư phụ học nghề diễn múa rối bóng, sư phụ ấy
giỏi môn khẩu thuật nhưng lưng vốn lịch sử thì xoàng; anh ta học được
khẩu thuật, rồi kết hợp với các mẩu chuyện lịch sử “cha truyền” cho, đã trở
thành diễn viên đa tài vượt qua cả sư phụ trong nghề múa rối bóng. Cái tên
“Bành Ảnh Nhi” từ đó mà ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.