MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 154

Nhạc Chí Hòa nhìn chén trà chứ không dám ngẩng đầu lên, mặt và cổ

bỗng đỏ bừng.

“Lấy gì để mua chuộc Hạ Lão Uy? Tiền ít thì không xong, nhiều tiền

thì kiếm đâu ra, vì các vị đều không phải con nhà giàu. Cho nên, mới tìm
một tờ thiếp Vương Hy Chi - đồ giả, dúi cho ông ta.”

Giang Độ Niên khịt mũi, hừ một tiếng.
“Chờ khi Tề Dụ lên thuyền rồi, thì cho uống chén rượu pha thuốc mê.

Khi tỉnh dậy, Tống Tề Dụ ngỡ mình vừa chợp mắt một canh giờ, thực ra
anh ấy đã ngủ liền một ngày một đêm, lúc tỉnh dậy là trưa ngày hôm sau!
Liều lượng thuốc mê phải chuẩn, thế nên các vị đã nhờ nhà nghề là Bành
Châm Nhi vẫn bán thuốc rong ngoài phố. Hôm đó Bành Châm Nhi gặp
Điền Huống huynh, nó gạ học chiêu thức đánh cờ, nhưng giọng nói không
phải là xin học mà giống như là… đòi nợ vậy!”

Điền Huống lại cọ xát hai quân cờ trong tay.
“Thế là hôm đó Tống Tề Dụ bị đánh cắp mất một ngày trời! Khi đến

được phủ Ứng Thiên, đã là tối ngày thứ hai, không biết gì hết. Ngày thứ ba
là Thanh minh, chờ bà mối bố trí đi dạm hỏi, mất đứt một ngày nữa. Khi
Tống Tề Dụ nhận ra, thì hết cách, không thể kịp trở về.”

Triệu Bất Vưu ngừng nói, cả sân bỗng im phăng phắc, chỉ nghe thấy

tiếng chim hót ngoài tường và tiếng người từ xa vọng lại.

Ngũ tử đều cúi đầu cụp mắt, ngồi đờ ra như tượng.
Triệu Bất Vưu thở dài, rồi nói tiếp: “Nhưng Tống Tề Dụ lại trở về

đúng ngày, anh ấy không đi phủ Ứng Thiên mà là đến huyện Ninh Lăng,”

Ngũ tử ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
“Huyện Ninh Lăng tuy trực thuộc phủ Ứng Thiên nhưng đường ngắn

chỉ bằng một nửa, hai ngày là đủ để khứ hồi.” Anh nhìn họ một lượt, ánh
mắt dừng lại ở Trịnh Đôn. “Bức thư giả của Liên Quan, là do Chương Mỹ
nhờ người đưa cho Tề Dụ chứ gì?”

Trịnh Đôn gật đầu.
“Chương Mỹ đã chữa lại địa chỉ của bức thư giả.”
Ngũ tử càng thêm kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.