MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 274

Cậu xuống lừa, đứng đó chờ. Đoán rằng có lẽ Khang Du đã đi khâm

liệm cho Khang Tiềm. Chờ một lúc, bỗng thấy cửa nhà hàng xóm cót két
mở, Bành Chủy Nhi bước ra.

Nhìn thấy Triệu Mặc Nhi, anh ta mỉm cười hỏi: “Chú Triệu đấy à?”
Triệu Mặc Nhi gật đầu, mỉm cười: “Chào Bành nhị ca.”
“Nghe nói quan phủ ủy nhiệm cho chú điều tra vụ án này, có phải vợ

và con Khang đại ca xảy ra chuyện thật không?”

“Xin lỗi, tạm thời chưa tiện nói gì.”
“Hà hà… hiểu rồi! Sáng sớm hôm nay Khang nhị ca đã đưa thi thể

ông anh đi hỏa táng, chắc cũng sắp về rồi đây!”

“Anh Bành Ảnh Nhi chưa về à?”
“Anh ấ… chắc phải ít hôm nữa mới về.”
Triệu Mặc Nhi nhận ra Bành Chủy Nhi tuy cười nhưng mắt chớp

chớp, như chưa nói hết. Xem ra, ông anh cả của anh ta hơi kỳ quái thật.
Nhưng cậu không căn vặn gì.

Bành Chủy Nhi bỗng nói: “Cửa trước đã mở, Khang Du về rồi đấy!

Bây giờ tôi đi mua ít vàng mã, là chỗ hàng xóm, nên thăm viếng nhau cho
phải đạo.” Nói rồi anh ta bước đi.

Triệu Mặc Nhi lắng nghe, đúng là cửa trước có tiếng động, cậu bèn gõ

cửa sau. Hồi lâu sau mới thấy Khang Du ra mở cửa. Khang Du đầu chít
vành khăn trắng, mặc áo vải gai trắng, đôi mắt đỏ hoe, vẻ rất buồn bã.

“Chào anh Khang Du, rất xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn hỏi anh mấy

câu.”

“Mời vào nhà nói chuyện.”
Triệu Mặc Nhi theo Khang Du đi vào gian giữa, thấy trên bàn đặt bài

vị Khang Tiềm, hương nến và các đồ cúng, cậu bước đến phía trước cúi đầu
hành lễ, thầm nhẩm: Khang đại ca, tôi nhất định sẽ tra ra bọn bắt cóc, cứu
vợ con anh về.

Chờ Triệu Mặc Nhi hành lễ xong, Khang Du hỏi: “Định hỏi về chuyện

gì?”

Triệu Mặc Nhi hơi do dự, rồi đáp: “Chuyện này hơi khó nói ra, nhưng

vì nó rất liên quan đến việc truy tìm hung thủ bắt cóc, tôi đành đánh bạo hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.