MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 1 - Trang 324

Hai anh em chỉ có thể nhẫn nhịn, cứ thế mãi rồi cũng quen không cảm

thấy khó chịu nữa.

Bành Chủy Nhi nghĩ bụng, với tình hình này cho dù tìm thấy Xuân

Tích thì vẫn không thể lấy nổi cô ta. Ý định xưa kia cũng dần phai nhạt rồi
cho qua! Ngày ngày phải kiếm ra tiền, mới là quan trọng.

Hai ba năm sau, Bành Chủy Nhi đã thông thuộc kinh thành, và nhận ra

rằng: làm bất cứ việc gì cũng cần hai chữ Cười và Cùn!

Ai nỡ nào mắng mỏ hoặc ra đòn với một người đang cười rõ tươi? Dù

gặp ải gặp ai hung bạo ra sao, ta cứ nhe răng cười thì có thể làm họ dịu đi
già nửa, non nửa còn lại thì phải cùn phải trơ, chịu khó trơ trẽn là sẽ êm gần
hết, phần còn lại thì phải trông vào số phận, được thì là phúc, không được
thì cũng không coi là mất.

Thế là Bành Chủy Nhi dần dần biến thành một gã chuyên cười hề hề

suốt ngày, kể cả gặp chó cũng cười với chó, chó dữ gặp anh ta cũng khó mà
cắn được.

• • •

Sống cười cợt như thế vài năm, cho đến mùa xuân năm ngoái Bành

Chủy Nhi đi ngắm cảnh chùa Quan Âm ngẫu nhiên gặp ngay một người:
Xuân Tích!

Xuân Tích đã khác xưa, cô đã là một thiếu phụ, tay dắt một đứa bé

trai, đi bên cạnh là một nam trung niên, nhưng Bành Chủy Nhi vẫn nhận ra
cô với khuôn mặt ưa nhìn, Xuân Tích vẫn tươi tắn như đóa hoa bích đào và
còn thêm nét duyên dáng nữa. Xuân Tích không nhìn thấy anh ta vì anh ta
nấp sau những người khác, thèm khát nhìn cô, nhìn không biết chán.

Xuân Tích thắp hương xong thì ra về cùng đứa bé và nam trung niên

kia. Bành Chủy Nhi lẳng lặng bám theo, đi đến Tiểu Hoành Kiều, rồi thây
Xuân Tích đi vào một hiệu đồ cổ.

Kể từ đó Bành Chủy Nhi không ngớt lượn lờ ở đó, đôi khi trông thấy

Xuân Tích thì anh ta mê mẩn một hồi rất lâu. Ít lâu sau anh ta vào một quán
trà gần đó ăn uống, nghe thấy hai nam giới trò chuyện, một người nói rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.