MẬT MÃ THANH MINH THƯỢNG HÀ TẬP 2 - Trang 113

Trời đã chỉ đường cho Mục Trụ, ngay trưa hôm đó anh đã tìm được việc

làm ở một quán ăn và được bố trí chỗ ở. Mục Trụ hai bàn tay trắng nhưng
có sức vóc, sẵn sàng làm hết mình. Vài tháng sau, anh thật sự trụ lại được.
Quán trà có đủ hạng người, nói đủ các thứ giọng địa phương và đủ thứ
chuyện trên trời dưới biển. Đây là điều Mục Trụ thấy khoái nhất.

Sau vài tháng nữa, anh bắt đầu nghĩ đến các quán rượu lớn, người ở đó

thuộc đẳng cấp khác, các câu chuyện đương nhiên sẽ “cánh thượng nhất
tằng lâu”

[37]

- câu này Mục Trụ học được từ thầy giáo ở quê năm xưa.

Cũng như hồi nhỏ ở quê, giờ đây hễ rỗi rãi thì Mục Trụ lại ra các quán

rượu nghe ngóng, học hỏi; chút tiền kiếm thêm được cũng tiêu xài luôn:
anh đánh bạo gọi vài món ăn, dù bị các “bác” phục vụ lạnh nhạt cũng
không bận tâm.

Năm sau, anh vào làm ở một quán rượu nhỏ và cưới A Phong, một cô gái

độc thân ở quê ra kinh thành như anh. Sang năm thứ ba, thì anh vào Phạm
lâu làm việc. Quán này hay ở chỗ đối diện với trường Thái học, có nhiều
thực khách là cánh học trò. Họ là lớp người nói năng cử chỉ đều rất trang
nhã, nội dung trò chuyện cũng cao siêu, na ná như thầy giáo ở quê anh ngày
trước. Dẫu chỉ hú họa nghe được mấy câu trong lúc bưng bê món ăn, Mục
Trụ vẫn khoái chí, có cảm giác được sống trong biển cả văn chương.

Nhưng nào ngờ ở chốn cao nhã này lại có thể xảy ra án mạng.

Đến kinh thành đã vài năm, Mục Trụ vẫn không quên hai chữ “cẩn thận”

mà cha đã dặn dò.

Kinh thành chẳng giống các nơi khác và càng không giống quê anh, một

gia đình bất kỳ ở đây cũng tương đương một nhà giàu ở quê anh; con người
ở đây cũng phức tạp không biết đâu mà lần. Cho nên, anh càng phải cẩn
thận, hết sức cẩn thận.

Nhưng dù đã cẩn thận hết nhẽ vẫn gặp phải cái chuyện này: con dao găm

dính máu!

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.