MẶT NẠ TỬ THẦN ĐỎ - Trang 136

Chúng tôi phải mất rất nhiều công sức mới tìm được một ít đường hoa

mai ở khoang thuỷ thủ và năm ngày năm đêm chỉ còn biết ăn đường chống
đói. Trong những ngày nguy hiểm đó, con tàu rách nát của chúng tôi vẫn
chịu hết cơn lốc này đến cơn lốc khác. Nó lao như tên bắn về phía trước với
tốc độ kinh người. Những cơn lốc sau này tuy không mạnh bằng cơn lốc
đầu tiên nhưng trong đời tôi chưa từng gặp cơn gió nào ghê gớm như thế.

Bốn ngày đầu, hướng đi của con tàu hầu như không hề thay đổi, luôn

theo hướng đông nam chệch nam, cứ như muốn nhằm thẳng bờ biển Hà
Lan mà tiến tới. Sang ngày thứ năm, hướng gió bắt đầu thay đổi, càng lệch
bắc hơn, trời lạnh khủng khiếp. Mặt trời hiện ra với ánh sáng vàng vọt, yếu
ớt, nhô lên khỏi đường chân trời. Trời không một gợn mây nhưng đột nhiên
gió lại giật mạnh từng cơn, quét quanh cả bầu trời. Gió không hề giảm chút
nào, thi thoảng mới có chút thay đổi bất thường. Khoảng gần trưa, chúng
tôi thấy một hiện tượng lạ lùng: vầng mặt trời chỉ có một màu đỏ thẫm mà
không hề có các tia sáng khác, cứ như tất cả ánh sáng đã bị một hiện tượng
vô hình nào đó hút hết. Tôi nhớ lại trước ngày con tàu gặp nạn, vào lúc
bình minh, mặt trời như một quả cầu lửa rực rỡ phát ra nguồn năng lượng
diệu kì. Ngược lại, lúc này ánh sáng chưa chiếu được xuống mặt biển thì
nguồn năng lượng của nó đã bị tắt ngấm, hệt như bị vị thần nào đó dùng
pháp thuật thổi tắt đi vậy.

Mặt trời chỉ còn là một cái vòng tròn trắng bạc lẻ loi mông lung, trong

nháy mắt đã chìm vào đại dương sâu thẳm với tiếng gió gào rú trên mặt
biển.

Chúng tôi chỉ còn biết chờ đợi trong tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng,

mà mới chớm sang ngày thứ sáu - đó là theo ý tôi, chứ anh chàng người
Thụy Điển thì cho là chưa tới. Từ đó về sau, chúng tôi bị chụp vào trong
màn đêm đen kịt, vô cùng khủng khiếp, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở
ngoài xa hai mươi bước. Màn đêm vẫn vây chặt lấy chúng tôi, chỉ có thể
nhìn thấy những vệt lân tinh lấp lánh trong nước biển. Hôm sau, gió bão
vẫn tiếp tục gào rú, không hề giảm đi chút nào, tuy vậy cũng còn may mắn
là các con sóng bạc đầu liên tiếp xô vào mạn tàu đã thôi hẳn. Bốn bề đen
kịt hãi hùng cùng những con sóng biển gầm gừ. Ông bạn người Thuỵ Điển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.