MẮT RỪNG - Trang 221

bằng tốc độ rơi xuống ban nãy. Cô chỉ có đủ thời gian để vẫy tay và hét lớn
với ông Groanin, ông Sicky và ông Muddy rằng cô sẽ gặp họ ở trên đỉnh
hoặc ở bên ngoài.

Nếu cô đi chậm hơn một chút, có lẽ cô sẽ nghe được lời nhận xét của ông

Groanin khi ông quay mặt khỏi mép hố với một giọt lệ trên mắt. Ông nói:

– Tôi cứ nghĩ nó chết chắc rồi. Tôi nói, tôi cứ nghĩ cô bé con đó chết

chắc rồi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu có chuyện xảy ra
cho nó. Sau tất cả những gì chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Tôi không biết
phải bắt đầu kể từ đâu nữa. Những lần nó đã cứu vớt món thịt xông khói của
tôi.

Lắc lắc đầu, ông rút ra một cái khăn tay và xì mũi một tiếng lớn. Ông lí

nhí bảo:

– Xin lỗi.
Cái đầu nhỏ xíu vẫn đang quan sát hành trình đi lên kẽ núi của Philippa,

ông Sicky huýt sáo và khen:

– Ngay cả khi cô ấy là một djinn, tôi cũng phải nói cô ấy thật sự rất can

đảm.

Ông Groanin gật đầu:
– Philippa là thế.
Thi thoảng đút tay vào luồng khí mãnh liệt giờ đây đang thổi ngược lên kẽ

núi, ông Muddy nói:

– Tôi chưa bao giờ trông thấy một việc như thế này. Cái cách luồng khí

xuất hiện và biến mất như một cái máy sấy tốc khổng lồ ấy.

Ông bắt đầu đi ngược lên lối đi cứng như đá.
– Tôi nghĩ nếu tôi ngừng lại suy nghĩ về chuyện này, có lẽ tôi sẽ không

có đủ can đảm để đi theo cô bé. Nên tôi sẽ không làm vậy.

Hoàn toàn hiểu lầm ẩn ý trong lời nói của ông Muddy, ông Groanin gật

gù:

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi không nghĩ giờ tôi dám nhảy nữa.
Ông Muddy giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.