MẮT RỪNG - Trang 223

những vậy, ông Groanin còn biết hai từ cuối cùng của câu thơ mà ông Sicky
vừa nói. Khi người dẫn đường của họ bật người nhảy khỏi mép hố, ông
Groanin nhăn mặt một cách bất an và yên lặng đọc nốt câu thơ:

– Họ chỉ làm và chết.
Nhưng ông Sicky không chết. Cái đầu của ông có thể nhỏ bất thường,

nhưng không có gì bất ổn với khả năng phán đoán một cú nhảy xa và, như
một quả cầu lông, ông nhanh chóng bay ngược lên kẽ núi.

Ông Groanin hét với theo:
– Khỉ thật, tại sao anh lại đi mà trích đoạn bài thơ đó chứ? “Cuộc tấn

công của Lữ đoàn Ánh sáng’. Chẳng khơi gợi chút tự tin nào, biết không hả?
“Sáu trăm người đi vào Thung lũng của Cái Chết”. Nó khuyên người ta phải
cân nhắc kỹ, hiểu chưa, là khuyên phải cân nhắc đấy.

Rồi ông lắc đầu nói:
– Đúng là khó có thể hy vọng nhiều vào một người ngoại quốc.
Ông Groanin lại ném một viên đá vàng nữa vào miệng hố, và khi nó nối

đuôi theo ông Sicky, ông chợt nảy ra một ý. Ngay trước khi bắt đầu chạy,
ông sẽ ném một viên đá khác, và nếu luồng khí thổi viên đá lên ông sẽ chạy,
nếu không ông sẽ chờ. Bằng cách này, ông có thể tránh được điều đã xảy ra
với Philippa. Và đó là điều ông đã làm, dù sức mạnh của ông khi ném làm
viên đá xém nữa bay thẳng qua luồng khí mãnh liệt mà không dừng lại. Dĩ
nhiên, nhờ cặp sinh đôi (và Dybbuk), ông Groanin sở hữu một cánh tay siêu
mạnh. Nhưng vì cái bụng hơi to của ông, ông Groanin không phải là một
vận động viên, đặc biệt không phải một vận động viên điền kinh, và khi ông
nhảy, thay vì nhảy đưa chân xuống dưới, ông lại nhảy đưa đầu xuống dưới.
Điều này khiến ông chổng ngược lên trời và, với một tiếng hét chói tai, ông
Groanin bay thẳng lên kẽ núi như một quả khí cầu xì hơi to tướng, ồn ào.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.