MẮT RỪNG - Trang 225

– Điều đó là chắc chắn.
Cô hỏi ông Sicky:
– Ông Groanin đâu rồi?
– Ta đoán anh ấy sẽ lên trong một vài phút nữa thôi. Ngay khi anh ấy tìm

đủ lòng can đảm.

Và rồi ông Groanin đã ở đây, hét oai oái và vung vẩy tay chân loạn xạ để

cố giữ thăng bằng, và nhìn có phần giống một diễn viên nhào lộn trên không
trong một pha trình diễn thất bại thảm hại. Khi chạm đến trần, ông chụp lấy
một cây dây leo, ôm chặt nó và ở yên trên đó, cách đầu Philippa và những
người khác chừng gần mười mét. Philippa kêu:

– Ông bỏ tay ra đi. Chồng nệm này sẽ đỡ ông mà.
Ông Muddy cũng khuyên:
– Coi nào, anh Groanin. Nhảy đi.
Ông Groanin nói một cách cứng đờ vì vẫn còn sợ hãi sau chuyến bay bất

thường vừa rồi:

– Cám ơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn hài lòng với trên này. Tôi sẽ xuống khi

nào bao tử tôi bắt kịp với đầu.

Philippa nhún vai bảo:
– Chừng một phút nữa ông ấy sẽ xuống thôi.
Nói rồi cô theo ông sicky đi kiểm tra một vòng quanh căn phòng kỳ lạ.

Ông Sicky nhận xét:

– Chỗ này nhìn hơi giống một nhà kiếng của người Inca. Rõ ràng nó đủ

ấm.

Mỉm cười với ông Sicky, Philippa đồng ý:
– Vâng. Thật tuyệt khi được ấm trở lại. Xin lỗi, nhưng djinn tụi cháu

cũng giống mấy con thằn lằn. Phải ấm áp tụi cháu mới khỏe mạnh được.

Nhiều loại cây lạ mọc ra từ những kẽ nứt giữa các tảng đá lớn trên sàn.

Chúng có lá to bằng dĩa ăn tối, với một cái mùi không mấy dễ chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.