MẮT RỪNG - Trang 226

Quanh chu vi vòng ngoài của căn phòng có hơn một tá hốc vuông. Mỗi

cái cao chừng hơn một mét và được che đậy bởi một thứ màu xám mờ nhìn
giống như một khung cửa sổ mà bạn không thể nhìn xuyên qua.

Ông Sicky thắc mắc:
– Cái gì đây nhỉ? Kính ư? Nhựa hả?
Nhìn kỹ thứ vật liệu mờ đục đó, Philippa trông thấy nó có đầy nhánh và

những hình xoắn ốc nho nhỏ. Cô thử dùng móng tay gõ nhẹ một cái, rồi nói:

– Ông biết cháu nghĩ đây là gì không? Cháu nghĩ đây là tơ nhện hóa

thạch. Cái này được làm từ những mạng nhện cổ đại.

Hoảng sợ bước lùi lại một bước, ông Sicky nói:
– Mạng nhện? Phải là một con nhện to lắm.
Philippa vội vã trấn an:
– Hoặc rất nhiều con nhện hợp tác với nhau. Ông đừng lo. Mấy thứ này ít

nhất cũng vài trăm năm tuổi. Những con nhện dệt ra chúng đã chết từ lâu.
Giống như những người đã xây dựng nơi này.

Ngửi ngửi không khí một cách nghi ngờ, ông Sicky nhận xét:
– Có lẽ đó là điều ta không thích về nơi này. Mùi của cái chết.
Cả cái nơi này hôi rình mùi đó.
Ngửi thử một cái, Philippa nhăn mặt nói:
– Cháu cứ nghĩ chỉ là cháu tưởng tượng ra điều đó. Nhưng ông nói đúng.

Và nó có phần quá nồng nặc, ông nhỉ?

Nắm lấy bàn tay to bè của ông Sicky, cô siết nhẹ như muốn trấn an:
– Giống nhau cả thôi mà, cháu nghĩ đó chỉ là mùi của cây cỏ nhiệt đới

dưới nhiệt độ cao thôi. Đơn giản vậy thôi. Không có gì phải lo lắng về nó cả.

Cô lại gõ gõ lớp kính bằng tơ nhện cổ đại lần nữa, chỉ có điều lần này, cô

cảm thấy nó có phần dính tay. Gần như thể nó đang mềm dần. Cô lẩm bẩm:

– Lạ thật. Lớp kính tơ nhện này dường như đang chảy ra.
Và rồi cô nghĩ ra nguyên nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.