MẮT RỪNG - Trang 228

– Cháu có nghĩ đây là lối ra không?
Philippa trả lời:
– Có thể, nếu chúng ta mở được nó. Nhưng ông đừng lo. Chắc chắn cháu

có thể di dời tất cả những dây leo này với sức mạnh djinn. Khi đó, chúng ta
sẽ biết chắc nó có phải lối ra hay không.

Cô thầm thì từ trọng tâm của mình và một con dao hiện ra trên tay ông

Muddy. Ông nhe răng cười, rồi chém vào một trong những cây dây leo với
phần lưỡi sắc như dao cạo, như thể đó là một con rắn nguy hiểm. Từ trên
trần nhà, ông Groanin hét vọng xuống:

– Còn tôi thì sao? Tôi nói, còn tôi thì sao? Tôi đang bị kẹt trên này như

một cái chụp đèn cũ phủ bụi đây này.

Philippa bật cười:
– Cháu quên mất ông Groanin già tội nghiệp của chúng ta nữa.
Đứng lùi khỏi cánh cửa, cô hét lớn trả lời viên quản gia vẫn đang tiếp tục

lủng lẳng trên trần nhà:

– Tất cả những gì ông phải làm là bỏ tay ra. Mấy tấm nệm sẽ dễ dàng đỡ

lấy cú ngã của ông.

Ông Groanin bướng bỉnh nói:
– Ta không có lo chuyện ngã. Ta lo nó làm ta gẫy chân. Hoặc tệ hơn. Ta

không còn bật cao như trước đây. Ta nói, ta không còn bật cao như trước
đây.

– À này, ông có thể thấy được cái gì qua cái trần kiếng đó không?
Ông Groanin trả lời:
– Đây không phải kiếng. Nó là một thứ khác. Một thứ gì đó nhìn như

kiếng. Trên thực tế, ta có thể trông thấy một thứ. Ta không chắc nó là gì,
nhưng nó ở cùng hướng với cây cầu dây mà mấy người vừa thấy mới nãy.
Ta không dám thò tay lấy kính của ta để chắc chắn. Nhưng có một đỉnh núi
ở đó. Và hình như có một thành phố nằm trên đỉnh núi đó, như một quả anh
đào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.