MẮT RỪNG - Trang 229

Trong lúc đó, lớp kính che mạng nhện đã tan chảy vì nóng. Bước đến

trước một trong những cái hốc, ông Sicky quan sát kỹ những thứ ở bên trong
mà giờ đây ông đã có thể thấy rõ. Ông gọi:

– Philippa, ta nghĩ cháu nên đến xem cái này. Nhanh lên.
Philippa đến đứng cạnh ông và cảm thấy quai hàm cô đang từ từ rớt

xuống đất.

Bên trong cái hốc là phần xác ướp còn lại của một người nhìn giống như

một chiến binh Inca. Ông đang ngồi bó chân với bàn tay đặt trên cái bụng
bự, nhưng với độ săn chắc và màu sắc của làn da trên mặt, ông nhìn như thể
đang ngủ. Ông mang một cái mũ vàng trang trí bằng lông đại bàng, một cái
giáp che ngực bằng vàng, và trên mặt đất bên cạnh ông là một cái khiên hình
chữ nhật, một cây thương, một cây cung cùng mũi tên, cùng một cái dùi cui
ngắn nhìn khá dữ tợn. Philippa trầm trồ:

– Thật kỳ lạ. Ông ấy chắc hẳn là một chiến binh hay gì đó tương tự. Nhìn

tất cả mớ vũ khí này mà xem.

Ông Sicky bảo:
– Ta cho rằng ông ấy còn hơn là một chiến binh. Với bằng đó vàng và

lông chim trên người, ta nghĩ ông ấy có lẽ là một vị vua.

Chỉ tay về phía những cái hốc nơi những người Inca khác giờ đây đang từ

từ lộ diện, ông nói tiếp:

– Người Inca có thói quen mang theo xác ướp tất cả những vị vua của họ.

Ta sẽ không ngạc nhiên nếu đây là họ. Và giờ chúng ta đã biết cái mùi đó là
gì. Cái nơi này. Nó là một hầm mộ.

Ông hét ngược qua vai:
– Tốt hơn anh nên nhanh tay lên với con dao đó, anh Muddy. Tôi đang có

cảm giác chúng ta sắp có bạn đồng hành rồi.

Philippa trấn an:
– Ôi, ông Sicky, họ đã chết ít nhất năm trăm năm rồi. Ngoài ra, ngay cả

khi họ thật sự sống lại, dù đó là một chuyện không thể, ông vẫn có một djinn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.