MẮT RỪNG - Trang 231

Ông Groanin không bị ảnh hưởng bởi cú va chạm, bật người dậy khỏi sàn

và chạy đến cạnh Philippa. Ông thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện cô vẫn còn
thở, nhưng bất tỉnh. Đỡ Philippa dậy trên tay, ông đá cái xác ướp qua một
bên, bế cô ra khỏi cái hốc đầy tử khí rồi đặt cô nằm xuống cạnh cánh cửa mà
ông Muddy đã tìm thấy trước đó. Ở đó, ông Groanin bắt tay vào tìm cách
đánh thức cô, vỗ vỗ má cô rồi tay cô, thậm chí dùng áo khoác của ông để
quạt mát cho cô.

Quỳ xuống cạnh Philippa, Ông Sicky kiểm tra mạch đập của cô và nhận

xét:

– Thật là một cú va chạm đúng nghĩa. Giống như một cú cản bóng bạo

lực trong môn bóng bầu dục Mỹ ấy. Tôi đoán, cô bé con djinn này sẽ bất
tỉnh một lúc lâu.

Ông Groanin nói:
– Dù sao thì nó vẫn còn sống.
– Cô ấy không phải người duy nhất sống lại đâu. Nhìn kìa.
Ông Muddy chỉ tay vào cái hốc mà Philippa vừa bị văng vào, nơi vị vua

Inca được ướp xác giờ đây đã đứng dậy. Cử động của ông chậm và giật giật,
đúng như cử động của một người năm trăm năm bất động. Nhưng ý định của
ông vẫn khá rõ ràng. Ông đang tự vũ trang với cây cung và những mũi tên
đặt cạnh ông trong hốc. Những vị vua Inca khác cũng bắt đầu sống lại, và
cũng đang thu thập những vũ khí thô sơ của mình.

Thô sơ nhưng hiệu quả. Một mũi tên phóng vút qua không khí, xém nữa

bắn trúng lỗ tai của ông Groanin.

Vị quản gia người Anh hét toáng lên:
– Tôi nói, cẩn thận chứ. Ông có thể bắn trúng mắt ai đó với cái thứ đó

đấy.

Ông Sicky bảo:
– Tôi nghĩ ý của ông ấy là vậy. Có lẽ anh không nên đá ông ấy.
– Ông ấy sống lại có phải lỗi của tôi đâu.
Khi một mũi tên khác xẹt qua không khí, ông Groanin giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.